Chương 2.(1):
- Tương truyền mấy ngàn năm trước có một ngọn núi vẫn luôn đứng sừng sững giữa trời đất từ thuở khai thiên lập địa, cũng đồn rằng ngọn núi đó là cầu thang bắc giữa thiên đường và địa ngục, và cũng có nhiều người lại nói rằng nó chính là cột chống ngăn cách giữa tiên giới và trần gian,... Tin đồn rất nhiều, qua miệng nhân gian hằng trăm năm cũng dần bị méo mó, duy chỉ một điều mà chẳng ai có thể bóp méo, cũng chẳng ai dám đứng giữa ban ngày ban mặt mà đồn đại, em nói xem nó là cái gì?!
- Mặc dù không biết nhưng vào cái thời miệng người là phương tiện truyền thông tin mạnh dạn nhất đó mà không dám giữa ban ngày ban mặt nói thì hẳn là có cái gì đó cường đại chèn ép khiến họ sợ, hoặc là cái này cũng chỉ một ít người biết.
- Thực ra anh cũng không biết có lí do nào khác không nhưng em nói đúng. Chuyện này rất nhiều người biết nhưng không ai dám hé răng bàn luận bởi họ sợ một người...
- Hmm.... Vua sao?
- Đúng vậy! Em biết Dạ Huyết Vương không?
- Không, cái gì em cũng biết trừ lịch sử...
- (@.@) Cái này không phải lịch sử, là truyền thuyết đấy!!! E hèm... Anh được nghe kể rằng Dạ Huyết Vương có rất nhiều cái tài, từ văn đến võ, từ đối nội đến đối ngoại, chẹp...nhưng mà ông này lại rất tàn bạo, thi thoảng ngứa mắt thì giết, không ưa thì chém, ông ta chẳng yêu ai trừ một người, biết ai không?
- Bản thân ông ta? Hm.... À! Vợ ông ta?
- Em chỉ nói đúng một phần. Ông ta yêu em gái ông ta, cũng chính là người Vương phi nọ.
- Cái này thì liên quan gì đến ngọc bội của anh???
- Đương nhiên là liên quan. Ừ hừm... Đồn rằng Dạ Huyết Vương yêu vợ hơn mạng, rất may rằng người em gái này rất an phân a, nhưng mà một lần vô ý hắn ta nghe được vợ mình nói với thị tỳ rằng muốn có một cái ngọc bội. Thế là ngài Vương gia đỉnh đỉnh sủng vợ của chúng ta lại sai người cất công lên núi chống trời kia tìm ngọc, mất hết bao nhiêu nhân lực cuối cùng đúc ra một khối ngọc bội tinh xảo, trắng ngần, tuyệt đẹp như thế này... khụ..thực ra là gấp đôi thế này. Nhưng rồi một ngày, Vương phủ gặp thích khách, may mắn là người Vương phi kia nhìn thì yếu đuối nhưng có học chút võ phòng thân. Thực ra thì miễn cưỡng gọi là có võ thôi, vào lúc nguy cấp may mắn phản ứng nhanh mà lấy miếng ngọc chặn một kiếm suýt chém trúng đầu. Nhưng mà mạng thì giữ được còn miếng ngọc tuyệt đẹp thì vỡ đôi, thật tiếc a..., vật phẩm trân quý như vậy lại... À, nói chuyện chính ha! Sau đó vì miếng ngọc đã vỡ nên Vương phi sai người tu sửa thành hai miếng nhỏ và ban thưởng cho thừa tướng một miếng đã không ngần ngại giết thích khách, còn miếng kia không biết biệt tăm biệt tích chỗ nào. Miếng ngọc của anh là do lần trước vô tình mua được, sau khi tra trong sách cổ của tổ tiên thì thấy giống y hệt rồi đó...Phù...mệt đứt hơi anh rồi...
Minh Thiên vuốt vuốt ngực ra vẻ mệt mỏi, giả vờ thở dốc mắt thi thoảng liếc liếc phía Nhược Tuyết trêu đùa. Nhược Tuyết cũng chẳng thèm để ý bộ dáng chọc không tới người của Minh Thiên, thực ra cô lại thấy bội phục cái tính kiên trì thi thoảng chọc chỗ này cái chọc chỗ kia suốt từ đó đến giờ của anh hơn. Lại nói Nhược Tuyết cô cho dù có ngu muội, cuồng dại trong tình yêu thì một đời cô chẳng thể tin mấy cái thứ gọi là ma quỷ hay hồn phách, nhưng trớ trêu lại là, cứ tưởng sau khi chết thì hết không còn gì, ai lại ngờ bị đưa vào cái nơi khỉ ho cò gáy nào đây vừa đen đến vô tận lại cũng chẳng hề thấy một thứ gì ngoại trừ một núi sách cao gần năm mét. Khi đó Nhược Tuyết cũng chẳng còn cái ham muốn sống cái gì, sau 20 năm sai lầm nối tiếp sai lầm, đau khổ nối tiếp đau khổ, cô sớm đã vứt bỏ thứ gọi là hạnh phúc mà cô dùng cả đời theo đuổi một cách vô nghĩa. Theo như cách nghĩ lạc quan của cô thì trở thành một hồn ma có gì không tốt, không cần sợ mất đi cũng chẳng sợ phải lo lắng, còn với cách nghĩ chẳng mấy khả quan nhưng lại rất chân thật thì một cuộc tình 5 năm sâu sắc muốn quên là quên được, huống hồ cái tên Hạo Vân đã gắn chặt vào tim cô tự như một miếng thịt chẳng thể cắt bỏ. Vốn dĩ loại chuyện này cô cũng không muốn quá ép buộc bản thân, cô biết, càng ép buộc sẽ càng thống khổ, càng cố quên sẽ càng nhớ nhung....
À...!! Cũng phải nói một chút về việc làm sao cô gặp được Minh Thiên. Phải thừa nhận rằng cô có thể ảo tưởng về hằng đống cách để gặp anh ta nhưng chẳng bao giờ cô có thể chấp nhận nổi cái cách này được. Ngay cái lúc cô bị hút vào khoảng không gian tối tăm này thì phải mất một lúc lâu mới thấy một chồng sách to đùng kia. Đương nhiên là việc đầu tiên không phải là xem sách viết gì mà phải xem có thứ gì khác ngoài đống sách này không, và thứ cô thấy sau chồng sách là một thể loại chẳng ai có thể ngờ được...: một thằng cha với bộ đồ thể thao đang cố tỏ vẻ kinh dị, cười cười với cô: “Hello, baby”... Chẹp...!!! Phải biết rằng ngay lúc đó cô quẫn đến mức nào, còn tưởng xuống địa phủ gặp một gã Diêm Vương thần kinh rồi chứ!!! Nhớ lại cái hình ảnh lúc đó mà cô lại cảm thấy quái dị làm sao, anh ta còn hỏi cô một câu “Em không sợ sao?” đầy vẻ thắc mắc và ngạc nhiên, phải nói rằng đây là lần đầu tiên cô sốc văn hóa như vậy, ôi lạy chúa tôi!!!!
Và sau khoảng gần tiếng đồng hồ “làm quen”, cuối cùng cô vẫn chẳng thể ổn định thần kinh được khi biết người đàn ông trước mặt lại phun ra một thân phận là tổng giám đốc công ty JK. Đời người đâu biết được chữ ngờ a, cô giờ đã hiểu thấm thía điều đó, ngày trước cô nghe được từ miệng mấy đứa bạn học si trai đẹp về danh tiếng giám đốc công ty JK nổi tiếng rất chững chạc, trưởng thành và ít nói, là người đàn ông trong mong của bao cô gái, cũng chẳng thể biết được sau khi chêt cô lại được tận mắt chứng kiến con người bằng da bằng thịt trong lời đồn rồi!!!.... Ha ha!! Mặc dù đã chết nhưng Nhược Tuyết cô vẫn sẽ khắc sâu vào trong linh hồn này, tuyết đối dù kiếp sau có thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn chẳng thể tin được cái thứ gọi là “tin đồn” được! Lần đầu tiên cô thấy may mắn vì tính cách thích ứng nhanh của bản thân.
Thực ra ngoại trừ cái tính ba phần hâm bốn phần chập hai phần giả một phần thật ra thì Minh Thiên cũng để lại trong Nhược Tuyết ấn tượng về một người đàn ông khá điển trai và hay.... à lúc nào cũng cười. Nói đến cảm thán, có lẽ Nhược Tuyết cảm thấy Minh Thiên tựa như mang một phần tuổi thơ của cô, vô tư và cởi mở hơn là vẻ đẹp trai nhiều người mê kia, Minh Thiên có vẻ là một người khá trẻ con nhưng anh lại đem đến cảm giác thoải mái, vô lo những ai tiếp xúc với anh. Thi thoảng Nhược Tuyết cũng thừa nhận, khi còn là người cô từng mong muốn là một người có tâm hồn như Minh Thiên...
Chương 2.(2):
- Này, hú... hú... nhập hồn đê Tuyết Tuyết!! – Minh Thiên thấy Nhược Tuyết ngẩn ra thì biết là cô có vè nhớ đến qua khứ, anh hua hua tay trước mặt cô khẽ kêu.
- Đừng có gọi em như vật nuôi của anh thế – Nhược Tuyết nhướng mày, thầm than đại hâm a Thiên này lại đến giờ phải không?
- Đang nghĩ gì mà xuất thần vậy? Cảm thấy anh quá đẹp trai khiến em đầu óc mê loạn phải không? – Minh Thiên nhướn nhướn mày vênh mặt nói.
- Ờ đúng rồi.
- Trời đất ơi!! Tuyết Tuyết của chúng ta thần kì thông não cuối cùng cũng đạt cảnh ngộ cảm thụ được vẻ đẹp thiêng liêng đất trời của bổn thiếu gia rồi, anh cảm thấy có phúc thay cho tám đời gia phả nhà em a, @#$%&.....
Nhược Tuyết hung hăng giật giật khóe miệng, không kìm được nói:
- Em tưởng nhớ đến con chó nhà bà em. Chẳng qua là nó không sủa nhiều như vậy... – Minh Thiên anh cũng chẳng biết may mắn hay xủi xẻo khi là người đầu tiên bị Nhược Tuyết nói theo kiểu như thế.
- ... .... – Người nào đó của chúng ta đương nhiên im bặt.
- Anh thấy chúng ta hiện đang ở đâu? Xung quanh thì tối om, ngoại trừ chồng sách kia và hai chúng ta thì không có hề một thứ gì.
Nhược Tuyết mặc kệ ai kia đang u oán, nhìn lại xung quanh rồi hỏi. Minh Thiên nghe Nhược Tuyết nói thế cũng nghiêm túc quan sát xung quanh rồi nghĩ nghĩ, cuối cùng đáp:
- Vốn là trước đây anh từng đọc một quyển sách nói về chân không giữa vũ trụ, nơi này thấy bảo chẳng ai có thể vào, ngoại trừ bóng tối thì cũng là bóng tối, ở đây không có không gian cũng chẳng có thời gian nhưng bây giờ thì thấy có hai vấn đề rất mâu thuần với miêu tả. Thứ nhất là “không có gì” nhưng lại sừng sững một chồng sách, thứ hai là “không ai có thể vào” nhưng hai chúng ta cũng chẳng thần thông quảng đại gì mà đi vào. Vậy thì đây vừa phải lại vừa không phải là chân không rồi. Nhược Tuyết, em nói xem thử đây là đâu?
Cô nhìn anh “đắm đuối”... Cơ bản là đối với ánh mắt như thế của Nhược Tuyết, Hàn Minh Thiên anh cũng chẳng có dũng cảm đón nhận...
- Được rồi, được rồi. Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt ghê rợn như thế. Thay vì ngồi nghĩ không ra đây là đâu thì nói xem miếng ngọc bội tinh xảo trên cổ em có lai lịch như thế nào đi. – Minh Thiên nhướn nhướn mày tỏ vẻ thăm dò. Còn Nhược Tuyết gần như đã quen với dáng vẻ làm điệu làm bộ của anh, cũng chỉ bỏ lại một câu: “Em không biết, là nhặt được” rồi trầm tư nghĩ nghĩ.
... 5 phút dài đằng đẵng trôi qua...
- À đúng rồi, em kể anh nghe về nguyên nhân chết của em, thế còn anh thì sao?
- Tập thể dục xong khát nước nên tìm nước uống, sau đó sặc nước rồi đập đầu vào cạnh bàn.
Nhược Tuyết sắp quẫn trí tiếp rồi!!!! Aizzz...
- Anh có thể nghiêm túc nói một chút được không?
- Cực hạn nghiêm túc đó!! Nếu muốn bịa thì anh cũng tự biết nên tìm lí do có thể chấp nhận hơn đấy chứ, anh đây cũng khó tin mình đã chết đây.
- À... nói đến bịa chuyện, lúc nãy anh kể cho em nghe là bảo rằng “anh nghe kể” cuối cùng lại nói tra sách tổ tiên, lại nói chuyện truyền thuyết sao anh lại nói như là anh chứng kiến thế??
- Ây da..., em còn trẻ người non dạ, làm sao hiểu trọn nghĩa hai chữ thiên tài!!
Minh Thiên chột dạ lúng túng. Nhược Tuyết thầm kinh bỉ, mặc kệ.
... Lại 5 phút dài đằng đẵng...
- Em có thấy chúng ta rất rảnh rỗi đến nhàm chán không? Phải nói cả đời anh chưa từng ngồi gần mấy tiếng nói chuyện tào lao như vây!!
- Đúng vậy a...
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, cả hai cùng nhìn về phía chồng sách.
Quả thật là không có việc gì đến nhàm chán, thế thì tìm việc để làm đi, ít nhất còn sách mà đọc.
Và rồi công tác tu bổ kiến thức của hai người bạn mới quen của chúng ta bắt đầu, nhưng trước hết phải sắp xếp cái đã, mà muốn sắp xếp thì... aizzz may là hai người không còn là người a.
- Tuyết Tuyết, anh thấy bàn cờ này..
- Trời ạ, Tuyết Tuyết, anh thấy toàn sách cổ nói về võ thuật, độc thảo dược rồi mấy thứ dịch dung, chuyển giọng,... gì gì đâu. Trời ạ, còn có y thuật, cầm kỳ thi họa,... nữa này. Bộ chủ nhân của đống này là người lịch sử hả trời!! Ah... em lại xem này, còn có cả đống vũ khí nữa chứ, anh cứ tưởng chỉ có sách thôi cơ đấy... @#$&%....
Nhược Tuyết bảo trì im lặng, Minh Thiên vẫn kiên trì lải nhải một mình. Hai người cứ thế ở trong không gian vô tận đen tối mà đọc hết đống sách, đọc xong rồi thực hành, thực hành xong lại đọc, cho đến khi cả hai đọc đến thuộc lòng tất cả, chơi hằng trăm ván cờ, luyện hàng nghìn lần võ công cùng nhau, rồi lại tập hết mấy thứ mà người cổ đại ca tụng và yêu thích,...nói chung là học hết tất cả nhưng vẫn chẳng thể làm gì khác ngoài làm đi làm lại những việc đó, lí do rất đơn giản, còn có thể làm gì khác chứ! Lại nói cũng thực sự rất kì lạ, không gian đều tối nhưng vẫn có thể đọc sách luyện tập, đã là linh hồn người chết nhưng vẫn có thể cầm nắm vật dụng bình thường. Đã có lần Nhược Tuyết thắc mắc hỏi Minh Thiên, đáp lại cô vẫn là mấy câu vớ vẩn đâu đâu... Phải nói rằng, cả hai ở lâu đến mức quên luôn đã mất bao lâu để đọc một cuốn sách, có khi Nhược Tuyết tưởng mình quên luôn cách đếm thời gian. Hai người cũng từ từ mở lòng mình hơn, bằng chứng là cả hai đều bắt đầu kể về cuộc đời mình như một câu chuyện chính mình từng vô tình đọc, dù câu chuyện đo có trộn lẫn bao nhiêu nu cười và nước mắt của cả hai qua bao năm tháng....
Thực ra đối với Nhược Tuyết, cô sống một đời vẫn luôn lo nghĩ cho người khác, cô bây giờ đương nhiên sẽ tự cảm thấy mệt mỏi và muốn buông xuôi. Con người mệt mỏi là khi luôn phải chạy theo nhưng thứ hư vô mà chẳng biết phải chạy đến khi nào, muốn buông xuôi là khi đã thấy mệt mỏi và muốn hướng về một con đương mới. Nhược Tuyết bây giờ cảm thấy cô nên làm lại, không, phải nói là thay đổi con người cô thành một Nhược Tuyết mà cô thực sự mong muốn, mặc dù cô biết đã kết thúc nhưng linh cảm cho cô biết rằng, thứ kết thúc chỉ là quá khứ. Thế nên cô cảm thấy được ở đây không gì là không tốt, chẳng qua là cô vẫn do dự có nên nhờ Minh Thiên giúp đỡ hay không. Từ lâu cô đã cảm thấy, Minh Thiên không đơn giản là một con người như những gì anh cho cô thấy, nhưng nhiều lúc cô lại thấy đây mới là thứ đằng sau vẻ hào quang kia, cô vẫn chẳng thể rõ ràng với anh. Cuối cùng cô vẫn nói ra ý muốn của bản thân với Minh Thiên, khác với những hành động giả vờ giả vịt bình thường, anh chỉ nhìn cô hồi lâu trầm mặc không nói. Nhược Tuyết lần đầu thấy trong mắt anh sự tĩnh mịch đến trầm lặng, cô rốt cuộc vẫn chẳng thể hiểu nổi anh...
- Nhược Tuyết, em có tin anh không?
Nhược Tuyết sửng sốt, cô chưa từng nghĩ đến điều này.
Nhược Tuyết im lặng nhìn Minh Thiên, thời gian trôi qua tựa như có thể đủ để một cái cây mọc mầm, cô mới cất tiếng nói:
- Tin thì sao mà không tin thì sao? Em và anh có gì để giấu, em trải qua 20 năm lại kể cho anh nghe chỉ trong vài phút, anh cũng đã nói em nghe khoảng thời gian 32 năm của anh, có gì để tin hay không tin đây... chẳng qua là em sợ mà thôi... – Phải, Nhược Tuyết rất sợ, sợ lại tổn thương chính bản thân mình lẫn nữa, sợ lại nếm trải nỗi đau phản bội, sợ, sợ rất nhiều...
- Nhược Tuyết, trên cơ bản đều giống nhau cả thôi. Thực ra em nghĩ con người ta sợ hãi thứ gì nhất?
- Nỗi đau sao? – Cô mờ mịt hỏi. Anh chỉ cười lắc đầu
- Không phải. Con người sợ nhất là những thứ bản thân không thể nắm bắt được. Em vốn không nắm bắt được bản thân thay đổi rồi sẽ hạnh phúc hay không mà thôi. Nhưng Nhược Tuyết, em có còn nhớ.... em không còn là người không?
Cô cười khổ:
- Đúng thế. Em bây giờ là một hồn ma không người nào nhớ đến, có lẽ Hạo Vân cũng hận em đến mức muốn quên đi tất cả. Nhưng một hồn ma thì sao? Vẫn biết đau, biết nhớ, biết thương,...
- Nhưng em không có gì để anh lợi dụng cả, biết không?
Nhược Tuyết ngạc nhiên. Đúng rồi, cô chẳng có gì để anh lợi dụng cả, anh cũng chẳng việc gì phải lừa cô. Đã bắt đầu lại, có lẽ không những phải lờ đi quá khứ của bản thân mà còn phải tin vào điều mình đã chọn...
Nhược Tuyết cười, cười thật tươi, nụ cười đẹp nhất, nụ cười cô dành cho chính bản thân mình, cho một Nhược Tuyết mới...
- Thế thì em sẽ hỏi, anh có đồng ý giúp em thay đổi không?
- Nghĩ kỹ chưa?
- Đương nhiên là rồi.
- Vậy thì... E hèm, từ bây giờ Minh Thiên đại nhân ta sẽ hảo hảo chỉ dạy Tuyết Tuyết công tác lột xác, ây dà tư nhiên lại cảm thấy mình quá cao thượng vậy nhỉ, trời ơi, sao người lại sinh ra một con người hoàn hảo thế này? Quá nhiên là quá ghen tỵ nên mới cho ta chết quá... nhạt đây mà, aizzz... thật là mệnh khổ. Tuyết Tuyết, em bây giờ đã hiểu thế nào gọi là giai đẹp bị trục xuất chưa? – Nhướn nhướn mày nháy mắt mới Nhược Tuyết, Minh Thiên lại là Minh Thiên như thế...
Nhược Tuyết cũng chỉ cười cười, chân thành nói: “Minh Thiên, cảm ơn anh!”
Vậy là lại một khoảng thời gian nữa lại học và học. Tuy nhiên, học trò sẽ là Nhược Tuyết còn thầy giáo sẽ là Minh Thiên, thực ra Nhược Tuyết cũng chẳng ngờ Minh Thiên khi làm thầy giáo lại rất chững chạc và tài giỏi, anh cũng chẳng trêu đùa như thường ngày, chỉ là... E hèm, vấn đề làm sao để thoát khỏi chỗ này trước khi chán quá hóa điên vẫn còn là vấn đề. Thế nên... cái này để sau nói vậy...