Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên đúng giờ. Trình Nghiệp mắt vẫn chưa mở nổi, tay đã quen mò tới bàn bên cạnh giường, bấm vài cái, thế giới lại yên tĩnh trở lại.
Anh nhắm mắt nằm thêm một lúc, cảm thấy ý thức tỉnh táo hơn nhiều rồi mới mở mắt ra, nhìn thấy vợ mình đang ngủ say bên cạnh, nửa mặt áp vào gối, miệng nhỏ hé mở, tay chân ôm chặt một cuộn chăn, dáng ngủ ngây thơ.
Đánh thức Từ Nhân Nhân dậy là một công việc khổ sở, bởi vì cô có tật xấu khó chịu khi bị gọi dậy...
Trình Nghiệp đặt một tay lên nửa bên má của Từ Nhân Nhân , nhẹ nhàng vuốt ve, thì thầm gọi cô: "Vợ yêu, bảo bối, dậy đi thôi, sáu giờ rồi..."
Từ Nhân Nhân khẽ nhíu mày, ôm chăn lật người rồi tiếp tục ngủ.
Trình Nghiệp cười bất lực, giọng lớn hơn một chút tiếp tục gọi: "Ngoan nào, đừng ngủ nữa, ngủ thêm chút nữa là không kịp chuyến bay đâu, em quên là hôm nay em đi du lịch với hội bạn rồi sao..."
Thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, anh liền nhấc tay nhẹ nhàng lay người cô.
Từ Nhân Nhân bị đánh thức, phát ra tiếng khó chịu, đạp anh, mơ màng lẩm bẩm: "Đáng ghét thật, tối qua bảo anh đừng làm rồi, giờ thì em buồn ngủ chết đi được!"
Trình Nghiệp nắm lấy chân nhỏ của cô, không để cô động đậy, ngoan ngoãn nhận lỗi: "Được rồi, được rồi, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, vợ yêu đừng giận nữa được không..."
Từ Nhân Nhân lại dùng tay đánh anh, anh liền dùng chân giữ chặt hai chân nhỏ của cô, tay ôm chặt đôi tay không yên của cô: "Thôi nào ngoan, đừng nghịch nữa, dậy mau, kẻo lát nữa thật sự không kịp chuyến bay đâu."
Hai người nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, rồi kéo vali ra ngoài. Trình Nghiệp đưa Từ Nhân Nhân ra sân bay, trên đường muốn mua chút đồ ăn sáng cho cô lót dạ, nhưng cô nói giờ không ăn nổi, lát nữa ăn đồ ăn trên máy bay cũng được.
Khi đến sân bay, những người khác đã đến rồi, sau khi làm xong thủ tục ký gửi hành lý, cũng đến lúc phải qua cửa kiểm tra an ninh, Trình Nghiệp chỉ có thể tiễn đến đây thôi.
Trình Nghiệp kéo Từ Nhân Nhân đến chỗ ít người, bắt đầu nhắc nhở như một ông cụ non.
"Đến nơi rồi nhất định phải gọi điện cho anh biết không?"
"Làm gì cũng phải có người đi cùng, không được hành động một mình, lỡ mà lạc đường hay gặp người xấu thì rất nguy hiểm."
"Bôi nhiều kem chống nắng một chút, đừng lười, ở đó nắng rất gắt, dễ bị cháy nắng lắm."
"Mỗi tối đều phải gọi video cho anh, không muốn gọi video thì gọi điện thoại cũng được."
...
"Thôi được rồi, được rồi, em biết rồi, mẹ già Trình ạ, anh yên tâm đi, em gần ba mươi tuổi rồi chứ có phải con nít đâu, em hiểu hết mà."
Nói xong cô liền cười, "Thật sự có cảm giác như mẹ và con vậy, anh không thấy à? Mẹ khuyên răn đủ điều, rồi con thì ‘Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa, con biết rồi’, ha ha ha ha ha..."
Trình Nghiệp vỗ đầu cô, "Anh chẳng có đứa con gái nào không ngoan như em đâu."
Tiễn cô qua cửa kiểm tra an ninh xong, Trình Nghiệp rời sân bay, chuẩn bị đến công ty.
Khi anh đến công ty, đã chín giờ rồi, nhân viên đã ổn định chỗ ngồi và bắt đầu làm việc.
Anh bước vào văn phòng, ngồi xuống, lật xem báo cáo tài chính vừa được gửi tới sáng nay.
"Cộc cộc", cửa văn phòng bị gõ, anh cũng không ngẩng đầu, "Vào đi".
Người bước vào là thư ký của anh, Lâm Mạn Nhi, cô đặt ly cà phê pha sẵn lên bàn, đưa tập tài liệu trong tay cho Trình Nghiệp: "Trình tổng, đây là lịch trình của ngài trong mấy ngày tới."
Trình Nghiệp gật đầu, nhận lấy, Lâm Mạn Nhi khẽ cúi đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Anh lật qua xem sơ, lịch trình hầu như kín hết, mấy ngày tới tối nào cũng có tiệc xã giao.
Anh nghĩ, cũng may Từ Nhân Nhân không bắt anh đi cùng, nếu không xin nghỉ một tuần thì sẽ lỡ biết bao công việc.