“Ưm… sướиɠ quá…”
Dư Mộc lắc nhẹ vòng mông, đón lấy từng nhịp đẩy của gậy massage, hoàn toàn chìm trong sự tự thưởng đầy táo bạo của bản thân, đến mức không hề nhận ra xe đã dừng lại từ lúc nào.
Bất chợt có một bàn tay ấm nóng phủ lên mu bàn tay cô. Dư Mộc ngước đôi mắt còn ngái ngủ nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Nhiếp Hưu, ánh mắt ấy như đang giấu cả cơn bão du͙© vọиɠ phía sau lớp ngụy trang dịu dàng. Chưa kịp nhìn lâu thì hắn đã trở lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày.
“Để anh giúp em,”
Nhiếp Hưu siết lấy tay cô, rút cây gậy massage ra chỉ còn chừa lại phần đầu trong cơ thể rồi lại mạnh mẽ đẩy sâu vào tận cùng.
Không giống như Dư Mộc tự làm, sức lực của hắn như muốn hòa tan cả cán gậy vào cơ thể cô.
“A…!”
Dư Mộc không nén được mà bật lên tiếng rên lớn, không phải vì đau mà vì cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.
Dù chỉ là một cây gậy nhỏ nhưng sức lực ấy vẫn đủ khiến cô như tan chảy.
Nhiếp Hưu giữ lấy tay cô, điều khiển nhịp đưa đẩy, dịch ướt cứ thế tràn ra, hòa quyện với từng chuyển động nhịp nhàng.
Trứng rung vẫn ở trên âm đế, tần suất ngày một tăng, kɧoáı ©ảʍ từ đó trào dâng cuồn cuộn, chẳng mấy chốc, Dư Mộc đã run bắn lên, đạt đến cao trào.
Đúng khoảnh khắc ấy, Nhiếp Hưu ấn mạnh cây gậy vào sâu tận cùng, như muốn đẩy cả linh hồn cô lên đến đỉnh, để lại trong cô dư vị ngọt ngào và rã rời.
Đợi đến khi Dư Mộc bình tâm lại, hắn mới chậm rãi rút gậy ra, liếʍ nhẹ môi rồi đưa cho cô tờ khăn giấy.
“Lau đi, chuẩn bị xuống xe.”
Lúc này, Dư Mộc mới nhận ra, hóa ra xe đã đỗ ở bãi đậu khách sạn, nơi tổ chức tụ hội từ lúc nào.
Cô vội vàng lau sạch bản thân, quay sang hỏi khẽ: “Anh định cứ như vậy mà đi vào sao?”
Nhiếp Hưu nhún vai, thoải mái đáp: “Chỉ cần em không chọc ghẹo thì lát nữa nó sẽ dịu lại thôi.”
Quả thật Dư Mộc ngoan ngoãn không trêu chọc hắn thêm, chỉ mười phút sau, hai người đã chỉnh tề, đường hoàng sánh vai bước vào khách sạn như thể giữa họ chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Lần tụ hội này là do lớp trưởng thời đại học đứng ra tổ chức. Nghe đâu khách sạn được chọn làm địa điểm chính là một trong những khách sạn thuộc chuỗi nhà anh ta, không khí vì thế vừa trang trọng vừa có phần thân quen.
Dư Mộc khoác tay Nhiếp Hưu bước vào phòng riêng, hầu hết bạn cũ đều đã có mặt đông đủ.
Dù đã hai năm xa cách, mọi người gần như không thay đổi nhiều, chỉ có kẻ béo ra, người gầy đi, nhưng gương mặt thì vẫn vậy. Lớp trưởng tóc chải ngược, áo sơ mi trắng, ngồi chễm chệ ở vị trí trung tâm, vừa thấy cửa mở đã phất tay cười lớn: “Đến đủ rồi nhé! Đến muộn phải chịu phạt, phạt rượu đi!”
Ba bàn tiệc - cả trai lẫn gái mới ồn ào hưởng ứng: “Rượu giao bôi, rượu giao bôi!”
Dư Mộc thầm bật cười trước sự trẻ con của họ nhưng vẫn phối hợp cùng Nhiếp Hưu khoác tay nhau uống cạn nửa ly champagne.
Không khí càng lúc càng náo nhiệt.
Ngày trước chuyện Nhiếp Hưu theo đuổi Dư Mộc cả lớp đều biết. Nhưng khi ấy có quá nhiều người theo đuổi cô nên chẳng ai tin Nhiếp Hưu sẽ thành công. Vậy mà vừa tốt nghiệp không bao lâu, tin hai người yêu nhau đã lan ra khắp lớp. Ban đầu ai cũng cho rằng chuyện chỉ kéo dài dăm ba tháng rồi chia tay, nào ngờ đã hai năm trôi qua mà hai người vẫn bên nhau, dần dần từ những ánh mắt tò mò, mọi người chuyển sang thành thật chúc phúc.