Phần nữa, cô sợ những “bạn giường” sau cuộc mây mưa lại lần theo tìm đến nơi mình sống, tình một đêm thì cứ dừng ở đó, cô chưa từng muốn bất kỳ ai trong số họ bước sâu hơn vào đời mình.
Khi Dư Mộc về đến nhà, Nhiếp Hưu đã có mặt, đang thay quần áo trong phòng thay đồ.
Tấm lưng rộng, eo thon, chiếc qυầи ɭóŧ ôm sát lấy vòng mông săn chắc, nổi bật bởi những đường nét săn chắc nhờ thường xuyên tập luyện. Đôi chân dài, thẳng tắp, làn da trắng nổi bật dưới ánh đèn.
Nói cho cùng thì lý do Dư Mộc đồng ý bên Nhiếp Hưu cũng một phần vì cô thích thân thể này.
“Chờ lâu chưa?”
Dư Mộc nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau, đôi tay không ngoan ngoãn bắt đầu mơn trớn trên ngực hắn, đầy ám muội.
Nhiếp Hưu quay đầu lại, đôi mắt không còn kính áp tròng có phần hẹp dài, mang theo nét trầm tĩnh khó đoán.
“Tắm rồi à?”
Hắn cúi xuống, khẽ ngửi lấy cổ cô, dễ dàng nhận ra mùi sữa tắm của khách sạn, mới nhíu mày: “Đi tắm lại đi, mùi này khó chịu quá.”
Khứu giác của Dư Mộc vốn không nhạy cảm đến vậy, nhưng nghe hắn nói, thế cô vẫn ngoan ngoãn đi tắm lại.
Trong chuyện ngoài giường, Dư Mộc luôn bao dung với Nhiếp Hưu, ít khi trái ý hắn.
Khi cô quấn khăn tắm bước ra, Nhiếp Hưu đã mặc xong bộ đồ công sở: sơ mi xám nhạt phối quần tây, thoáng mang dáng dấp của một kẻ nho nhã nhưng có chút phong lưu nổi loạn.
“Muốn em chọn đồ cho anh không?”
Nhiếp Hưu đưa tay tháo khăn tắm trên người cô, mắt dừng lại nơi đầu ngực đỏ ửng còn vương vết hôn của người khác, mới cúi đầu lưu lại một dấu ấn thuộc về mình.
“Vẫn ngọt lắm.”
Dư Mộc vòng tay ôm cổ hắn, hơi thở gấp gáp,
“Ưm... Anh còn muốn nữa không?”
Nhiếp Hưu liếʍ nhẹ lên môi cô, nói: “Không kịp đâu, để tối về đã.”
Địa điểm tụ họp khá xa, họ chỉ còn nửa tiếng để chuẩn bị.
Dư Mộc nhìn đồng hồ, cố chấp ôm chặt lấy hắn: “Nhưng em vẫn còn muốn.”
Nhiếp Hưu khẽ hôn lên gò má cô, thì thầm: “Muốn à?”
Dư Mộc vốn là người dễ động dục, chỉ cần vừa được hắn hôn đã lại khao khát: “Được không?”
Bàn tay Nhiếp Hưu trượt xuống giữa hai chân cô, đầu ngón tay lướt qua môi mềm, phát hiện nơi ấy đã ướt đẫm từ lúc nào: “Sao lại ướt thế này? Vừa nãy người kia không làm em thỏa mãn à?”
“Dĩ nhiên là không bằng anh rồi.”
Dư Mộc nũng nịu, ôm hắn chặt hơn,
“Cho em nhé?”
“Đợi đến đó rồi sẽ cho em.”
Nhiếp Hưu khẽ vỗ lên vòng mông căng đầy của cô: “Muốn bao nhiêu anh cũng có thể làm em hài lòng.”
Dư Mộc ngạc nhiên: “Đến đó là thế nào? Anh định làm gì?”
Lần này tụ họp đều là bạn đại học, chẳng lẽ hắn muốn làm chuyện đó ngay trước mặt bạn bè sao?
“Toilet.”
Nhiếp Hưu cắn nhẹ vành tai cô, giọng trầm khàn: “Lúc em rêи ɾỉ, biết đâu sẽ có gã đàn ông nào đó bên cạnh tường nghe được, lại tự giải quyết cho mà xem, sướиɠ không?”
Không thể phủ nhận, lời hắn nói khiến lòng Dư Mộc xao động, ham muốn lại trào dâng.
Sau khi lau sạch phần dịch còn đọng lại, Nhiếp Hưu tự tay chọn cho cô một chiếc đầm đỏ ôm sát, dây vai mảnh mai, phần cổ khoét sâu khoe trọn xương quai xanh cùng khe ngực đầy đặn, tà váy xẻ cao để lộ cặp đùi dài miên man.