“Tối nay còn sức ở bên anh không? Hửm?”
Dư Mộc khẽ cười: “Không cần tới đón đâu, lát nữa em sẽ về, vừa tiện thay quần áo.”
Chiếc áo sơ mi trên người cô đã bị Tưởng Tử xé rách tan tành, giờ vứt trên sàn nhà nhăn nhúm, đến mức nhìn cũng chẳng muốn nhặt lên.
Nhiếp Hưu “ừ” một tiếng, không hề có ý cúp máy.
“Anh muốn nghe thật à?”
Dư Mộc khẽ cụp mắt, hỏi nhẹ.
Nhiếp Hưu khẽ bật cười: “Có thể chứ?”
“Đương nhiên không thành vấn đề rồi.”
Dư Mộc từ lâu đã chẳng còn để tâm, thậm chí còn từng để hắn tận mắt chứng kiến mình lên giường với người khác thì việc để hắn nghe tiếng rên qua điện thoại chẳng có gì to tát.
Chỉ có một giới hạn duy nhất mà Dư Mộc đặt ra: cô không bao giờ chấp nhận 3p.
Hắn có thể gọi đến cả trăm người tới xem cảnh ái ân của cô nhưng người lên giường với cô chỉ có thể là một.
Tưởng Tử nhận ra điện thoại vẫn chưa ngắt, động tác càng thêm mạnh bạo, thân dưới cứng rắn đến tột cùng.
Anh lật Dư Mộc nằm nghiêng trên giường, nâng một chân cô lên cao, hai thân thể quấn chặt lấy nhau, dươиɠ ѵậŧ lại tiến vào nơi mềm mại đỏ ửng ấy.
“Ưm... A...”
“Vào sâu quá...”
Dư Mộc nửa như báo cáo, nửa như rêи ɾỉ, tiếng nói run rẩy lan qua điện thoại đến tận tai Nhiếp Hưu.
Tưởng Tử giữ lấy chân cô, mỗi nhịp thúc lại vang lên tiếng bạch bạch xen lẫn những tiếng thở dốc yếu ớt, tất cả vọng qua điện thoại, truyền thẳng vào tai Nhiếp Hưu.
Nhiếp Hưu ngồi trong xe, thắt lưng đã cởi bỏ, dươиɠ ѵậŧ thô dài lộ ra giữa không gian chật hẹp.
Hắn tự vuốt ve chính mình, bên tai là những tiếng rên khêu gợi của Dư Mộc vọng về khiến mắt hắn dần đỏ lên, du͙© vọиɠ dâng trào.
“A... Nhanh quá... Không chịu nổi...”
“Dễ chịu quá...”
Bao lâu Dư Mộc làʍ t̠ìиɦ, bấy nhiêu thời gian Nhiếp Hưu lặng lẽ nghe, đến khi bên này đạt cao trào thì hắn cũng không kìm được mà mạnh mẽ siết chặt tay, cùng cô chạm đỉnh kɧoáı ©ảʍ qua khoảng cách điện thoại.
“Bắn rồi à?”
Dư Mộc ở bên nhau đã lâu, chỉ nghe hơi thở của Nhiếp Hưu sau cao trào cũng biết ngay hắn đang trong trạng thái nào.
Nhiếp Hưu dịu dàng đáp: “Anh về nhà đợi em.”
Dư Mộc khẽ cười: “Anh đang ở ngoài à?”
“Anh ngồi trong xe.”
“Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lần sau thử ngay trên xe nhé?”
Dư Mộc trêu chọc: “Cúp máy đây, để em đi tắm rồi về.”
Cúp điện thoại, Dư Mộc chống tay đứng dậy, đôi chân còn run nhẹ nhưng vẫn có thể bước đi.
Cô cầm lấy máy quay, nhìn qua một lượt, tối qua quên sạc, máy chỉ còn một vạch pin nhưng cũng kịp hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ hôm nay.
“Video này em sẽ cắt dựng lại một chút rồi đăng lên Douyin, được không?”
Dư Mộc tỏ ra rất hài lòng với những hình ảnh mình vừa ghi lại, quay sang hỏi ý kiến Tưởng Tử.
Đương nhiên là anh gật đầu đồng ý, chỉ nghĩ đến việc sẽ có hàng vạn người được xem video ân ái của hai người, trong lòng lại không kìm được ham muốn muốn làm tiếp lần nữa.
“Nhớ che mặt kỹ vào.”
Anh dặn dò.
Dư Mộc mỉm cười: “Chắc chắn rồi.”
…
Từ khách sạn về đến chỗ ở của Dư Mộc phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Cô không bao giờ chọn khách sạn gần nhà mình, một phần vì không muốn người xung quanh để ý chuyện mình thường xuyên ra vào khách sạn, không phải cô ngại lời đàm tiếu mà là chẳng muốn để Nhiếp Hưu trở thành đề tài bàn tán của thiên hạ.