“Em… em…” Trần Trừng tủi thân lắp bắp.
Mặc dù cắn răng không lên tiếng, nhưng cảm giác từ bướm truyền đến không phải điều cô có thể khống chế được mà, tay anh rể cọ môi âʍ ɦộ cô một hồi, thỉnh thoảng lại chạm vào hột le của cô, âʍ ɦộ không tự chủ được mà chảy nước.
Có nước xoa xịu làm việc tách lông mu của hai người dễ dàng hơn nhiều.
Mà lúc này, Trần Trừng cũng có thể cảm nhận được anh rể đã cương cứng rõ ràng, gậy thịt như con chim lửa kia vừa to vừa cứng, vừa nóng đâm vào cô!
“Anh… anh rể…” Trần Trừng sợ hãi, không dám động đậy.
“Đứng lên.” Giản Mục Xuyên lạnh giọng nói.
Trần Trừng không dám lề mề dù chỉ một giây, đột ngột xoay người lăn sang bên kia giường.
Đến khi hai người mặc quần áo vào, anh rể hỏi cô: “Tối hôm qua anh uống say, book phòng để nghỉ, chuyện sau đó là sao?”
Trần Trừng chọc chọc ngón tay, vô tội chớp mắt, cô cũng không biết chuyện này là sao mà, tối hôm qua rõ ràng cô tới chơi trai mà, sao lại thành chơi anh rể rồi!?!?
Thật ra, chuyện chơi trai này nghĩ lại thì hơi sợ, tối hôm qua Trần Trừng uống quá nhiều nên ấm đầu, thế nên đồng ý với ý kiến của Chương ŧıểυ Mãn. Suốt cả quá trình chơi toàn là nhờ men say, chứ lúc tỉnh táo mà bảo Trần Trừng đi chơi trai thì có đánh chết cô cũng không dám.
“Em… em cũng không nhớ lắm… em cũng uống hơi nhiều…”
Trần Trừng không dám nói thẳng việc mình đến đây chơi trai. Nếu không qua cửa của anh rể, để chị cô biết có lẽ sẽ đánh chết cô.
Nghĩ nghĩ một hồi cô lấy điện thoại ra gọi cho chị em tốt của mình là Chương ŧıểυ Mãn, tối hôm qua là Chương ŧıểυ Mãn đặt phòng, cũng là cậu ấy tìm trai cho cô, chuyện sau đó thành ra như vậy, chắc chắn đã có lỗi ở đâu đó rồi.
Điện thoại vang lên một hồi lâu, đầu dây bên kia mới có người nghe máy, Chương ŧıểυ Mãn cũng say rượu, giọng như khàn như vịt đực: “Trần Trừng à, mới sáng sớm đã gọi gì vậy?”
“Chương ŧıểυ Mãn!! Tối hôm qua cậu đưa tớ vào phòng xong rồi chạy đi đâu vậy? Không phải cậu gọi…”
Nói tới đây, cô vội vàng xoay người đưa lưng về phía anh rể, che miệng nhỏ giọng nói: “Không phải cậu nói gọi trai bao cho tớ à? Rồi trai đâu??”
Ở đầu dây bên kia, Chương ŧıểυ Mãn yên lặng một chút rồi bỗng nhiên cười rộ lên, nói: “Cục cưng ơi, cậu thật sự nghĩ là tớ tìm trai bao cho cậu à, hahahaha, tớ lừa cậu đấy. Tối hôm qua cậu say quá, tớ chỉ đặt phòng để cậu ngủ thôi!”
Trần Trừng: “...”
Móa, thì ra chỉ là lừa tôi thôi? Nhưng tôi đã thật sự chơi người ta rồi đó!!!
Nhưng rốt cuộc căn phòng này được đặt sao vậy, đặt kiểu gì lại trùng với phòng của anh rể hay vậy?
Trần Trừng vừa mới ngắt cuộc gọi, điện thoại của anh rể đã vang lên. Anh rút điện thoại ra nhìn, sau đó nghe máy, người ở đầu dây bên kia không biết nói gì, Trần Trừng chỉ thấy sắc mặt anh rể càng lúc càng đen, cuối cùng lạnh lùng nói một câu: “Cậu đưa tôi vào nhầm phòng?”
Sau đó đối phương lại nói gì, anh rể nghe một lát rồi cúp máy.
Trần Trừng vốn còn đang nghĩ nên giải thích chuyện này thế nào, hiện tại xem ra không phải lỗi cô rồi. Quả nhiên, anh rể nói: “Tối qua bạn anh say, đưa anh vào nhầm phòng, vì cửa không khóa nên anh đi thẳng vào.”
Trần Trừng: “...”
Đây là một sự nhầm lẫn chết người đó anh hai!
Trần Trừng chợt nghĩ, may mà tối qua vì dươиɠ ѵậŧ của anh rể quá to lên không thể đút vào được, nếu không, chắc bây giờ càng khó xử hơn!
Có vẻ anh rể cũng nghĩ tới điều này, anh lạnh lùng nhìn Trần Trừng, hỏi cô: “Tối qua, chúng ta làm rồi à?”
Trần Trừng giật mình, vội xua tay, nói: “Không… không có… không có làm đến cuối…”
Vừa dứt lời, cả hai đồng thời thở dài một hơi.
Thật ra Trần Trừng không quá thân với anh rể Giản Mục Xuyên, Trần Trừng học và làm việc ở Đế Đô, mà anh rể và chị gái cô sau khi kết hôn đã dọn đến sống ở Kiều Thành, hai thành phố cách xa nhau tận hơn một nghìn cây số, Trần Trừng chỉ qua đây hai đến ba lần, cũng chỉ từng gặp anh rể vài lần, ngay cả số điện thoại cũng không có.
Giờ gặp phải sự cố xấu hổ như vậy, cũng không biết nên xử lý hậu quả thế nào, cuối cùng anh rể lên tiếng, coi như việc này chưa từng xảy ra, đừng nói cho cho chị cô biết.
Mặc dù trong lòng Trần Trừng cảm thấy khó xử, nhưng cũng đồng ý với ý kiến của anh rể.