dươиɠ ѵậŧ dường như có ý thức riêng của mình, mặc kệ chủ nhân còn đang say giấc nồng, bản thân nó thì càng lúc càng phình to ra trong tay Trần Trừng, to đến mức làm Trần Trừng hơi hơi hối hận.
“Hình như hơi bị quá khổ rồi đó.” Cô thở dài bất đắc dĩ, bò lên trên người người đàn ông, hai cơ thể trần truồng ma sát vào nhau, chỉ trong chốc lát đã cảm nhận được sự sung sướиɠ.
Trần Trừng nuốt nước miếng, đỡ cây gậy thịt vừa nóng vừa cứng kia đặt lên cửa hoa huyệt ướt át của mình, mãi cũng không chen vào được. Quy đầu của người đàn ông thật sự quá lớn, hơn nữa cô còn đang gấp muốn chết, cơ thể không thả lỏng nỗi, thành ra loay hoay mãi cũng không đút vào được.
Cô cố gắng thêm một lúc nữa, Trần Trừng mệt muốn xỉu, thôi cô thua, không chọc vào được thì cũng thôi đi, chọc nãy giờ làm cô bé của cô rất đau.
Cô nằm đè lên người đàn ông, càu nhàu: “Anh là con lừa hả? Con lừa có con cu dài quá đáng!”
Nghĩ lại, cô vẫn thấy hơi không cam lòng, bận rộn một lúc, hai chân tê dại, ở giữa háng lại bắt đầu chảy nước, Trần Trùng dùng nước nhờn chảy ra cọ vào dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, tuy chỉ cọ như vậy thôi cũng làm cô phát nứng.
Cọ đến khi bản thân lên đỉnh, cô nằm đè lên người đàn ông rồi ngủ luôn.
Ngày hôm sau, Trần Trừng tỉnh lại kinh ngạc, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt vừa đẹp trai vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ của người đàn ông đó.
Sau hai giây cô mới phản ứng lại, cô ngơ ngác hỏi: “Anh… anh rể??”
“Trần Trừng?”
“Anh… anh rể?” Trần Trừng hoàn toàn cứng người.
Hiện tại cô còn đang nằm đè lên thân hình trần trụi, vạm vỡ của người đàn ông, mà người đàn ông này lại chính là anh rể của cô!
Anh rể của cô đó!!!
Trời ơi, tối hôm qua cô còn đang vân vê cây gậy thịt của anh, muốn đút nó vào trong âʍ ɦộ của mình, nhưng bởi vì nó to quá, không chen vào được nên cô chỉ đành ấn cây gậy thịt đó cọ bên ngoài âʍ ɦộ…
Cô lại để cây gậy thịt của anh rể cọ vào cô bé của mình…
Giết cô đi!
Nhưng mà, sao nói là trai bao mà?
Sao giờ lại biến thành anh rể thế???
Trần Trứng cứng ngắc giữ nguyên tư thế nằm trên ngực anh, ngơ ngác nhìn anh rể, mà anh rể cũng đang nhìn cô. Hình như tâm trạng anh cũng không được tốt lắm, vẫn luôn cau mày, trong mắt đầy tơ máu, ngay cả giọng nói cũng khàn đi: “Trần Trừng, sao em lại ở đây?”
Rõ ràng anh rể cũng thấy rất bất ngờ, có điều anh luôn tỏ ra lạnh lùng, không biểu hiện rõ nên thoạt nhìn rất bình tĩnh.
“Đứng lên rồi trả lời được không?” Anh hỏi Trần Trừng.
Lúc này Trần Trừng mới ý thức được, tay chân luống cuống bò khỏi người anh, nhưng lúc mông cô vừa nhúc nhích thì cô “A” một tiếng, chỗ âʍ ɦộ giữa hai chân truyền đến một cơn đau như bị xé rách khiến cô không dám động đậy.
Sau đó, cô thấy anh rể càng nhíu mày, cô lắp bắp giải thích: “Dính… dính mất rồi.”
Giọng Giản Mục Xuyên khàn khàn, pha lẫn sự không kiên nhẫn, hỏi cô: “Dính cái gì?”
“Lông…á”
Một sự im lặng chết chóc lan rộng trong không khí.
Bây giờ Trần Trừng chỉ muốn chết đi cho rồi, tối hôm qua bướm của cô chảy nước, vừa đè vừa cọ xát gậy thịt của anh, còn vừa cọ vừa chảy nước, còn lên đỉnh, sau đó cô vẫn để nguyên như vậy mà ngủ, kết quả nước nhờn sền sệt bị khô lại, dính chặt vào lông mu của cả hai.
“Anh… anh rể, làm sao bây giờ?”
Cô còn đang bị sốc, không nghĩ được gì nữa, chỉ có thể vô thức cầu cứu vị anh rể.
“Dùng sức thử xem?” Anh đề nghị.
Trần Trừng thử lại theo ý anh, lông mu kéo nhau làm cô đau đến ứa nước mắt, nức nở nói: “Đau lắm… huhu…”
Giản Mục Xuyên đưa tay lên xoa cái trán đau nhức của mình, một lát sau mới vươn tay xuống sờ sờ chỗ lông mu bị dính lại của hai người, sau đó từ từ gỡ nó ra.
Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông sờ soạng giữa chỗ dính nhau đó khó tránh sẽ chạm vào bướm non của Trần Trừng, Trần Trừng cũng phối hợp mà tách hai chân ra, mông hơi nâng lên, cơ bản môi âʍ ɦộ không khép lại được, thỉnh thoảng còn bị tay anh rể chạm vào, khó tránh khỏi sẽ có chút nưng nứng.
Cô cắn răng, cố nhịn không dám hé răng, nhưng chỉ một lát, vẫn không nhịn được nhỏ giọng rên: “Ư… ứ… a…”
Thần sắc Giản Mục Xuyên càng lạnh hơn, liếc cô một cái, nói: “Đừng rên nữa.”