Lăng Tư Nam mím chặt môi để ngăn bản thân không phát ra tiếng rêи ɾỉ, cơ thể vẫn đang cố gắng kháng cự lại, muốn thoát ra khỏi sự trêu đùa của người em trai.
Cô dường như vẫn còn nghe thấy tiếng của mẹ đang ở bên ngoài, và vẫn chưa quay về phòng, cho nên cô tất nhiên là chẳng thể nào có thể chạy trốn ngay lúc này
“Lăng Thanh Viễn, đừng động ….” Cô bắt đầu kéo ngón tay của em trai ra, muốn ngỡ tay của hắn ra khỏi ngực của cô.
Cô thật bất cẩn, em trai cô cũng đã 16 tuổi rồi, với độ tuổi này mà nam nữ lại nằm trên cùng một giường, thì sẽ có hậu quả như thế nào, cho dù có là chị em ruột cũng khó mà tránh được.
Hai mắt Lăng Thanh Viễn tối sầm lại, hắn vốn dĩ cao hơn chị gái hắn, vừa rồi vì để che giấu mối quan hệ, cả người hắn như một tấm lưới lớn mà quấn lấy cô ở trước ngực, bây giờ chỉ cần cúi đầu là ngay lập tức đụng đến chóp tai của chị gái hắn.
Tai của chị gái hắn rất nhỏ, vừa mỏng vừa mát.
Thật ra ngày từ đầu, hắn không thật sự muốn làm gì cả.
Đơn thuần là do bàn tay đặt sai chỗ, đơn thuần chỉ là suy nghĩ muốn trả thù một chút.
Có điều bây giờ…hắn thật sự đã cương cứng rồi.
Hắn không có quá nhiều nhận thức Lăng Tư Nam là “chị gái của hắn”, dù sao cũng đã chia cách mười năm rồi, trong mười năm qua, hắn vẫn luôn luôn không ngừng quan tâm đến cô, nếu không hắn cũng chẳng thể nào vừa gặp mặt đã nhận ra ngay chị của hắn sau 10 năm xa cách, nhưng cô lại chưa từng hỏi hắn về chuyện này…cho nên trong lòng Lăng Thanh Viễn có chút gì đó hận cô.
Không chỉ vì câu nói “Chị sẽ sớm quay về”, mà càng vì quyết định sau đó của cô hơn.
Nhưng, lại không phải thật sự hận.
Tay hắn đột nhiên dừng lại.
Nơi mà lòng bàn tay chạm vào nhũ hoa đã nóng rực cả lên, cho dù tay đã dừng lại nhưng nó vẫn còn nóng.
Sự im lặng đột ngột này, nó khiến cho Lăng Tư Nam không dám thở mạnh.
“Chị…tôi cương lên rồi.” Giọng của Lăng Thanh Viễn như có từ tính, văng vẳng bên tai cô.
Lăng Tư Nam nghe thấy những lời đó liền đỏ bừng cả mặt lên, cái người này…. “Cậu, câu cứ sờ như vậy, không cương lên mới lạ!” Cô rõ ràng phải tức giận mới đúng, nhưng cô không thể lừa dối bản thân mình, vừa rồi khi em trai cô xoa bóp ngực cô, cô lại cảm thấy rất…kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Chỉ là quan hệ chị em ruột mà lại đặt vào quan hệ nam nữ, lý trí nói với cô không cự tuyệt là không được.
Cô nghe thấy bên tai tiếng Lăng Thanh Viễn đang khẽ cười, giọng cười đến từ trong ngực, nghe hay đến mức tai màng nhĩ như đang ngứa ngày.
“Chị, có thể cởi đồ ra không?”
“Không được!” Lăng Tư Nam kinh ngạc quay ngoắt lại, bắt gặp ngay đôi mắt dài hơi cong lên ở phần đuôi mắt của hắn.
Cô đặt tay vào giữa hai người, “Cậu đừng có thần kinh, vừa rồi hưng phấn nhất thời thôi…thôi thì bỏ đi, còn đụng nữa tôi sẽ tức giận thật đó.”
“Cho nên vừa rồi là tức giận gỉa sao?” Lăng Thanh Viễn đột ngột hỏi vặn lại, đầu từ từ ép sát xuống, từ một khoảng cách nhất định mà nhìn vào mắt cô, “Bị chính em trai ruột của mình sờ ngực, còn có thể không tức giận, thật sự là một người chị tốt.”
“Lăng Thanh Viễn!”
“Hôm nay chị vẫn cứ gọi cả tên tôi như vậy.” Lăng Thanh Viễn giật giật khóe miệng, “Chị là thật sự muốn gọi tôi của mười năm trước quay lại hay sao?”
Cô sững cả người.
Tại sao cảm thấy những gì hắn nói cứ kỳ quái vậy nhỉ?
Một bàn tay ấm áp đặt lên đùi mịn màng của cô, khiến Lăng Tư Nam rùng hết cả mình.
“Cũng không đúng, chị sớm đã quên đi chị vẫn còn một người em trai là tôi rồi.” Lăng Thanh Viễn vừa nói, tay vừa vuốt đùi cô rồi dần dần men lên trên, lướt lên da thịt của cô, tay hắn như thể đang nhóm lên ngọn lửa trên thảo nguyên.
“Cậu…khốn nạn! Tôi phải quay về rồi!” Lăng Tư Nam cố tỏ ra hung dữ, thực ra cô đang sợ tới mức co rúm người lại, nhưng lại bị Lăng Thanh Viễn với tay, ôm chặt lấy cô vào lòng.
Tay còn lại của hắn cứ luôn để ngay sau đầu, giờ lướt xuống vai cô, cứ chuyển động như săn đuổi ép cô đến cực hạn.
“Lăng Tư Nam” Lăng Thanh Viễn cúi đầu xuống, đôi môi hắn vừa hay chạm ngay đến tai của cô.
Giống như nuốt chửng con mồi, từ từ ngậm lấy tai cô, “Đây là do chị ép tôi.”
Tai cô ngay lập tức được bao phủ bởi một sự ướt át và ấm nóng, Lăng Tư Nam xém chút nữa đã không kìm được mà rên lên.
Cô cố gắng dãy dụa né tránh, nhưng Lăng Thanh Viễn trượt dọc theo tai cô, dùng răng cắn lấy dái tai cô, không để cho cô dãy dụa.
Cô sốt ruột và cũng có chút chột dạ: “Chúng ra là chị em! Cậu, cậu không nên như này.”
Lưỡi hắn lướt trên da thịt mềm mại của tai cô, ướt án ấm nóng nghịch ngợm, “Ngoan ngoãn đừng có động, tôi sẽ dừng lại ngay thôi.”
Nói đến đây, tay của hắn luồn vào váy của cô.
Cái gì mà dừng lại chứ?
“Mẹ…mẹ vẫn còn đang ở bên ngoài, cậu điên rồi sao?” Lăng Tư Nam văn vẹo người muốn thoát ra, bởi vì sự đụng chạm của em trai, mà cũng là vì ngực cô cũng đang có một loại cảm giác thật lạ lẫm.
“Ha!” Lăng Thanh Viễn khẽ mỉm cười, “Mẹ không ở bên ngoài thì chị đã sớm chạy mất rồi đúng chứ?”
Vừa dứt câu, tay hắn đã đặt trên chân cô.
Cô rùng mình dữ dội.
Bàn tay của Lăng Thanh Viễn trượt dọc phía trong đùi cô, rồi trượt vào bên trong.
Lòng bàn tay hắn đặt lên qυầи ɭóŧ của cô, một cảm giác ẩm ướt thấm qua lớp vải mỏng, ẩm ướt thấm vào lòng bàn tay hắn.
“Chị….”
“Chị ướt rồi à!”
Cô cảm thấy bản thân cô như một con quỷ vậy.
Ngay lúc này rồi, trong đầu cô thứ đầu tiên nghĩ đến, lại là ngón tay đẹp đẽ của đứa em trai Lăng Thanh Viễn.
Trong ý thức của cô là những ngón tay được cô coi như những ngón tay thon dài đẹp đẽ trời sinh thích hợp vô cùng với việc đánh piano, ngay lúc này đây lại đang ấn vào qυầи ɭóŧ của cô, cách một lớp vải mỏng manh đang cọ sát vào hai mép âm đa͙σ của cô.
Cô đang nghiêng người nằm trọn trong vòng tay của Lăng Thanh Viễn, cả người như cuộn tròn lại, hay tay đang tì vào ngực em trai cô, bấu chặt vào bộ đồ ngủ, đôi mắt nhắm nghiền cau có, mím chặt môi dưới cố ngăn bản thân không phát ra bất cứ âm thanh kỳ quái nào.
Cơ thể cô cứ run lên từng cơn, cũng không biết có phải là vì quan hệ huyết thống không, mà cô không hề sợ, mà thay vào đó là một loại cảm giác không khống chế được, từng hồi từng hồi cứ chạy bên trong dây thần kinh của cô, khiến cho hơi thở của cô càng ngày càng gấp gáp hơn.
“Ha….ưm….”
Vốn dĩ qυầи ɭóŧ chỉ hơi ướt một chút mà thôi, nhưng vì sự ma sát của ngón tay, mà giờ đã ướt một mảng.
“…Thanh….Thanh Viễn.” Cô thấp giọng cầu xin.
“Hửm?” Lăng Thanh Viễn cúi xuống nhìn cô, động tác tay vẫn không dừng lại, mặc dù cách một lớp vải, nhưng ngón tay đã đắm chìm vào sự mềm mại bên trong âm đa͙σ, ý thức của Lăng Thanh Viễn có hơi mất đi một chút.
Lăng Tư Nam đẩy ngực của hắn rồi nói: “Đủ rồi, thật đó.” Ngay khi từ “đủ” được thốt ra, ngón tay của Lăng Thanh Viễn đã ấn sâu hơn vào âm đa͙σ của cô, cả người Lăng Tư Nam co rúm lại, miệng không kìm được, bất cẩn mà thốt ra mấy tiếng rêи ɾỉ “ưm a”
Lăng Thanh Viễn chỉ cảm thấy như có một dòng máu nóng chảy khắp cơ thể.
Vốn dĩ thứ dưới đó đã cương cứng đến khó chịu, giờ đây nó rất cần có thứ gì đó để giải tỏa nó.
Có vẻ đang đùa với lửa rồi.
Lăng Tư Nam hình như cũng nghe thấy được tiếng thở hổn hển.
Cảm thấy động tác của hắn trên người cô hơi dừng lại, cuối cùng cũng có lại ý thức để suy nghĩ rồi.
Bên ngoài là tiếng bước chân và tiếng tắt đèn, sau đó là tiếng đóng cửa.
Mẹ Lăng quay về phòng rồi.
Theo lý mà nói ngay lúc này đây cô nên bỏ chạy mà không quay đầu lại, nhưng hai chân cô mềm nhũn ra rồi, động cũng không động nổi, mà còn bị em trai ôm chặt, muốn dãy dụa ra cũng không dễ dàng gì.
Xì, toàn là lý do.
Không biết kẻ ŧıểυ nhân từ đâu nhảy ra cười nhạo cô.
Tay phải của Lăng Thanh Viễn vẫn đang kẹp giữa hai chân của cô, phần dưới của cô nước vẫn đang chảy ra từng giọt từng giọt, Lăng Tư Nam sắp bị cái cảm giác xấu hổ này làm cho phát điên lên rồi, nhưng thứ thật sự làm cô phát điên lên, lại là kɧoáı ©ảʍ lần đầu nếm trải tìиɧ ɖu͙©.
Bị người em trai lần đầu tiên gặp sau khi xa cách mười năm, người em trai nhỏ hơn cô 2 tuổi, vuốt ve cô.
Nó sướиɠ đến mức cô quên cả phải chạy trốn.
Sự xấu hổ xem lẫn với kɧoáı ©ảʍ, một khi xung quanh nguội lạnh dần đi, cô bắt đầu cảm thấy bản thân thật kinh tởm.
Không khống chế nổi, nước mắt bắt đầu chảy trên gương mặt cô.
“…..”Lăng Thanh Viễn cảm giác được người trong vòng tay hắn đang run rẩy, không kìm được mà nâng cằm cô lên, bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của Lăng Tư Nam, “Sao lại khóc?”
Lăng Tư Nam nhìn cận cảnh gương mặt thanh tuấn của hắn, ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi sáng gương mặt của hắn, sống mũi cao, đôi môi mềm mại, gương mặt tràn đầy cảm giác trẻ trung, với khuôn mặt như tranh vẽ này, nó dường như có làm gì cũng sẽ đều được tha thứ.
Còn hỏi cô sao lại khóc.
Biết rồi còn hỏi.
Nhân cơ hội khóc lóc này, cô cuối cùng cũng lấy được tay phải của Lăng Thanh Viễn ra.
Lăng Thanh Viễn vốn dĩ định giơ tay ra lau nước mắt cho cô, tay phải giơ lên được nửa rồi lại cau mắt nhìn, đổi lại thành úp bán tay xuống rồi đưa ngón cái lên, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cô.
Coi như an ủi đi.
“Lăng Thanh Viễn, có phải cậu bị bệnh không?” Lăng Tư Nam cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi hỏi.
Chút thương hại và cảm thông vừa rồi của Lăng Thanh Viễn ngay lập tức biến mất, hắn nheo mắt nhìn cô, khóe miệng hắn đột ngột giật giật, hắn đột nhiên trở nên uy nghiêm hơn, khiến tư tưởng hỏi tội trong đầu Lăng Tư Nam lập tức bị đè bẹp.
Không đúng, cô mới là bên đúng mà.
Lăng Tư Nam hung hăng vỗ mấy cái lên ngực hắn, đáng tiếc không có chút ảnh hưởng gì, mà cái vỗ còn cứ như biểu thị “Cậu thật là đáng ghét quá đi à”
Sau khi vỗ mấy cái Lăng Tư Nam lập tức hối hận.
Gương mặt Lăng Thanh Viễn vốn dị đang lạnh tanh, vậy mà cuối cùng lại không kìm được cười thành tiếng.
“Không được cười!” Lăng Tư Nam tức giận mắng, “Đồ khốn nạn, tôi là chị cậu đó, cậu có là người không vậy?!”
“Chị cũng nói rồi, chị là chị tôi, chị là gì thì là vậy đi.” Lăng Thanh Viễn nói đầy mỉa mai, “Không phải người một nhà thì không bước vào một cửa.”
“Cậu….” Lăng Tư Nam bị hắn nói cho không cãi lại được gì, vẫn là tức giận mà mắng: “Cầm thú.”
Lăng Thanh Viễn hơi nhướn mày, giơ tay ra nắm lấy tay của chị gái hắn, “Cầm thú , chị vừa rồi hình như rất hưởng thụ nó cơ mà.”
Lăng Tư Nam sửng sốt trước câu hỏi, rút tay lại, có ý né tránh ánh mắt mơ màng của em trai: “Tôi không có, cậu đừng nói linh tinh.”
Không ngờ Lăng Thanh Viễn lại đột ngột đưa tay đến hạ thể của cô, nhanh chóng ấn xuống hai cái, dịch thể của cô thấm qua lớp vải ướt đầu ngón tay của hắn.
“Không có? Vậy….đây là cái gì?” Hắn đưa ngón tay lên đầu mũi và ngửi, gương mặt hắn vô sỉ nói, “Tanh thật.”
Gương mặt Lăng Tư Nam như bùng nổ ra đủ thứ màu sắc, cô đột ngột đẩy Lăng Thanh Viễn ra, trừng mắt : “Lăng Thanh Viễn! Cậu còn dám biến thái như vậy sao?!”
Từ xa đột nhiên vang lên tiếng mẹ Lăng: “---ai còn chưa ngủ vậy?”
Trái tim của Lăng Tư Nam như bị treo lên 800 mét, nó như ngừng đập, như bị bóp chết.
chương 5
"Là con đó, mẹ." Lăng Thanh Viễn cất giọng nói với ra bên ngoài: "Vừa rồi trong phòng có con muỗi cắn con, nên con bực mình..."
Nói xong, hắn quay đầu lại, nhìn nét mặt hoảng hốt lo sợ của Lăng Tư Nam, khẽ cười phì một tiếng.
Ách, cũng chỉ có chí khí vậy.
"Muỗi à? Có cần mẹ lấy cho con hương muỗi không?"
"Dạ..." Lăng Thanh Viễn há miệng định nói vâng, người chị gái có tật giật mình kia liều mạng lắc đầu ra hiệu trước mặt hắn. Hắn cố ý kéo dài âm cuối: "Dạ... con đập chết nó rồi mẹ." Vừa nói, tay của Lăng Thanh Viễn vỗ bốp một cái trên mông Lăng Tư Nam. Chọc cho Lăng Tư Nam trừng mắt nhìn hắn, mà vẻ mắt của hắn lại vẫn ung dung như thực sự vừa đập một con muỗi vậy.
"Thế... có cần mẹ giúp gì thì cứ gọi mẹ nhé."
"Không sao đâu, mẹ ngủ đi ạ."
Cuộc đối thoại kết thúc, không gian khôi phục vẻ yên tĩnh tới nỗi như nghe được cả tiếng kim rơi.
Chỉ còn tiếng hô hấp của hai người đan xen vào nhau.
Lăng Tư Nam nhếch môi, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói: "Cảm ơn." Cảm ơn xong, cô muốn vén chăn lên, lại bị Lăng Thanh Viễn giữ chặt.
"Đi đâu?"
"... Về phòng ngủ." Lăng Tư Nam nhìn gương mặt ung dung của em trai, trong lòng bắt đầu hoảng hốt.
Có người chị nào bị em trai "làm như vậy" rồi còn có thể tiếp tục ngủ trên cùng một cái giường với hắn chứ.
"Về phòng không lạnh à?"
"Không lạnh."
"Vừa rồi tôi giúp chị mà chỉ tính như vậy thôi à?"
"Tôi nói "cảm ơn" rồi."
"Ồ." Lăng Thanh Viễn buông cô ra: "Có khí thế đấy, chị đi đi."
... Hả?
Đột nhiên được đại xá làm Lăng Tư Nam nghi ngờ mình có khuynh hướng thích bị ngược. Nhưng tư thế vừa rồi của Lăng Thanh Viễn không giống dễ dàng buông tha cho cô.
"Đi nhanh chút, tôi muốn kêu rồi." Lăng Thanh Viễn uể oải nằm trên giường, lông mi giống như cánh quạt phe phẩy, ánh mắt chần chờ nhìn chằm chằm vào người chị đang chuẩn bị thoát thân.
"Kêu... cái gì?" Lúc này Lăng Tư Nam đã tránh khỏi cơ thể của hắn, chuẩn bị bò đi qua, bởi vì lời của hắn lại khiến cho cô có dự cảm không tốt mà ngừng động tác lại.
Lăng Thanh Viễn nghiêng đầu, tóc ngắn lộn xộn xõa trên gối đầu: "Tôi nghĩ đã... kêu to... "đêm khuya chị đánh lén con".... thế nào?"
Con ngươi Lăng Tư Nam mở to, không dám tin mà nhìn hắn: "Cậu ăn cướp rồi còn la làng à?" Nếu như Lăng Thanh Viễn thực sự hô như vậy, hai vợ chồng nhà họ Lăng sẽ không chần chờ gì mà xé cô thành từng mảnh nhỏ, sau đó không buồn cho vào bao mà cứ vậy ném xa tới tám trăm dặm.
"Hết cách rồi, ai bảo tôi nhân phẩm tốt, học hành giỏi giang được yêu chiều chứ." Lăng Tư Nam nói một cách tự giễu, lại phát hiện vẻ mặt Lăng Tư Nam có một tia ảm đạm, tiếp tục nói: "Nửa đêm, chị ở trong phòng tôi, cũng đâu thể nói là do tôi bắt cóc chị tới?"
"..."
"Với cả chị còn tự mang gối đến."
"..."
Lăng Tư Nam thu lại động tác muốn trèo qua người hắn, ngồi quỳ chân một cách quy củ trên giường.
"Nói đi, rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Người em trai này đúng là đáng sợ. Cô lại lần nữa nhớ tới cái đuôi "Nguyên Nguyên" trước kia.
Lăng Thanh Viễn vỗ vào ổ chăn bên cạnh: "Vào đi rồi nói."
Trong một giây, thế mà Lăng Tư Nam nghĩ rằng hắn lo lắng mình bị cảm lạnh. Cô bèn tự chửi bản thân trong lòng rằng sợi dây thần kinh nào bị chập, sau đó lặng lẽ bò lại vào trong chăn, đắp kín mền, ngước mắt nhìn hắn: "Rồi sao đây?"
"Giải quyết vấn đề."
"Giải quyết... vấn đề gì?"
Lăng Thanh Viễn kéo tay cô, mò xuống bên dưới.
Cô khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, đầu ngón tay đụng phải vật cứng rắn, nóng hôi hổi được bao bọc trong quần đùi của hắn.
Cứ như dòng thác cuộn trào, Lăng Tư Nam muốn rút tay về, kết quả đối mắt với đôi mắt tối đen của Lăng Thanh Viễn.
Rõ ràng đã cứng vậy rồi thế mà ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như vậy.
Lăng Tư Nam cong ngón tay: "Cậu đừng như vậy... làm chị gái cũng có danh dự chứ."
Hắn không nói gì, lại còn hơi nhếch khóe môi.
"Đây là..." Cô ngừng lại một chút mới nhỏ giọng nói: "Đây là loạn luân đấy." Ba chữ cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu, giống như nói ra thì rất ngượng mồm.
Lăng Thanh Viễn đột nhiên hỏi: "Trước hôm nay, chị vẫn nhớ rõ tôi là ai à?"
"Hả?"
"Rõ ràng một giây khi bước chân vào trong nhà, chị cũng không nhận ra người em trai như tôi. Bây giờ chị còn tới nói về loạn luân với tôi?" Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên lật người, chặn cô: "Nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì cả."
"Loạn luân là huyết thống..." Lăng Tư Nam càng nói càng nhỏ, bởi vì ánh mắt của Lăng Thanh Viễn nhìn cô càng ngày càng nguy hiểm.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Bây giờ cậu... thích tôi à?"
Lăng Thanh Viễn sững sờ.
"Bởi vì cậu, cậu cương rồi." Nói rồi, Lăng Tư Nam lại lo lắng nhìn hắn.
"Nhu cầu sinh lý." Lăng Thanh Viễn trả lời một cách hời hợt: "Chị nghĩ xa quá rồi đấy."
"... Phù." Lăng Tư Nam thở ra một hơi, là nhu cầu sinh lý thì tốt, là nhu cầu sinh lý thì ổn rồi.
Không phải yêu, không tính là loạn luân. Chỉ cần ngẫm lại, giờ phút này đối với bất cứ một cô gái nào, Lăng Thanh Viễn đều có khả năng như vậy, cảm giác hình như cũng không hỏng bét lắm... nhỉ?
Vì biểu cảm gặp may của cô mà Lăng Thanh Viễn cảm giác có hơi khó chịu: "Rốt cuộc chị có làm không?"
"Cậu xuống trước đã." Lăng Tư Nam ổn định xong tâm lý của bản thân, chui khỏi người hắn ra: "Cho dù là vì nhu cầu sinh lý, cậu cũng không thể thật sự làʍ t̠ìиɦ với... chị."
Ban đầu Lăng Thanh Viễn không có ý này, đang chuẩn bị uốn nắn cô, cô lại cướp lời trước: "Nếu như thực sự khó chịu... chị dùng tay giúp cậu có được không?"
Giờ phút này, cô cố gắng đóng vai một người chị thân thiết, dịu dàng quan tâm người em trai đang giục dịch tuổi dậy thì.
Trong cái nhà này, em trai là chỗ dựa lớn nhất, lấy lòng em trai được thì cái gì cũng dễ nói.
Với cả cho tới trước mắt, trừ vài hành động như "đám choai choai" của Lăng Thanh Viễn làm với cô, thì là người tốt nhất với cô trong cái nhà này.
Lại nhớ tới Nguyên Nguyên mập mạp ngày bé gọi tiếng chị ngắn, dài, cô cũng bình thường trở lại.
Hắn chỉ đương tuổi dậy thì, tính dục tràn đầy mà thôi. Có trách thì trách mình hôm nay chủ động tới gian phòng của hắn, lên giường của hắn.
"Sau lưng chị sắp toát ra vòng hào quang của Phật rồi chị à." Lăng Thanh Viễn cười lạnh lùng nói: "Tôi cũng thích dáng vẻ muốn mà còn giả vờ chống cự của chị lắm."
"... Muốn mà còn chống cự cái quỷ gì." Lăng Tư Nam tức giận đánh hắn một cái.
Biểu cảm có chút đáng yêu.
Lăng Thanh Viễn nghĩ thầm.
[Đây chính là loạn luân đấy.]
Trong đầu lại nhớ tới lời Lăng Tư Nam vừa nói.
Cút đi.
Lăng Thanh Viễn ném cái âm thanh này ra sau đầu, lập tức ngước mắt hỏi cô: "Chị tính đợi tôi mềm nhũn rồi là có thể không phải làm nữa à?"
Tâm tư như bị vạch trần, Lăng Tư Nam chột dạ rũ mi mắt: "Tôi chỉ đang hồi hộp thôi."
"Hồi hộp cái gì? Hả?" Âm cuối có hơi nâng cao, giọng mũi mang theo sự dụ hoặc vô bờ.
"... Cậu là em trai tôi."
"Đêm nay chị đã nhấn mạnh điều này hai trăm lần rồi, tôi biết tôi là em trai chị." Lăng Thanh Viễn dính sát vào, đôi môi mỏng chạm vào vành tai cô, mỗi câu mỗi chữ đều sượt qua từng sợi lông tơ bé nhỏ trong lỗ tai: "Tôi cũng biết, Lăng Tư Nam... chị là chị gái tôi..."
Cô nhắm mắt lại, không nhịn được mà ngửa đầu, hô hấp tăng tốc.
"... Cho nên, nếu như chị không làm, tôi sẽ thực sự hô lên đấy."
Chờ đã, cái này có quan hệ logic gì đâu?
Mặc dù không logic lắm, nhưng câu nói này vẫn thành công làm Lăng Tư Nam kinh sợ. Tay của cô bỗng dưng nắm lấy.
"Ha." Lăng Thanh Viễn bỗng cảm thấy thịt đau: "Lực này của chị là muốn nhà họ Lăng tuyệt hậu à?"
Tay của Lăng Tư Nam đều đang run lên: "Cậu im miệng đi." Cuộc đời lần đầu chạm vào thứ này, còn là của em trai ruột mình, cô nào có tâm tư đi quan tâm sẽ sức lực thế nào.
"Chị nhẹ thôi, nó không cắn người, nên không cần phải đánh rắn đánh bảy tấc." Lăng Thanh Viễn dứt khoát duỗi tay xuống dưới, bao lấy tay cô: "Thả lỏng, thả lỏng... tôi và chị cũng không có thù hận thấu xương gì..."
Lăng Tư Nam đang tràn đầy cảm giác khẩn trương bị mấy câu của hắn chọc cho cười một trận.
"Cậu có, cậu vừa uy hiếp tôi, cả ngày hôm nay cậu đều uy hiếp tôi." Cô không nhịn được kháng nghị.
Nói là vậy, nhưng cô vẫn thuận theo chỉ dẫn của Lăng Thanh Viễn, từ từ thả lỏng lực tay.
Lăng Thanh Viễn cúi đầu nhìn dáng vẻ thận trọng của cô, trong lòng thoáng một cảm xúc khác lạ.
Hắn đè lên tay cô, chậm rãi đưa tay cô tuốt trên dưới.
Thứ kia vừa cứng vừa mềm quật cường nhô cao trong lòng bàn tay của Lăng Tư Nam. Nhịp tim của Lăng Tư Nam như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của em trai không chỉ không hề thả lỏng đi chút nào, ngược lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng căng đầy, mặt của cô giống như ấm nước đang đun, nóng ứa ra khói.
"Ưm..." Giọng mũi mê người truyền tới từ đỉnh đầu, một giây sau "ấm nước" Lăng Tư Nam liền sôi lên.
"Cậu chớ có lên tiếng." Cô mấp máy cánh môi dặn dò.
"Cũng không được cười." Cô lại tiếp tục ra lệnh, đầu chống vào trong lồng ngực Lăng Thanh Viễn, cũng không dám ngẩng lên nhìn hắn.
"Chị, tôi như vậy sẽ nghẹn hỏng mất." Hắn nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, trên tay tăng động tác.
Cảm giác hắn mang theo mình tăng nhanh tốc độ tuốt, Lăng Tư Nam bỗng nhiên có cảm giác đưa tay làm tan mây thấy được ánh trăng, còn an ủi hắn trước: "Xong ngay đây."
"..." Xong ngay á? Thế này là xem thường hắn quá rồi, hắn buông tay ra: "Tự chị làm đi."
Đường hướng dẫn đột nhiên mất đi, Lăng Tư Nam bỗng không biết phải làm sao, hoang mang ngẩng đầu.
"Nhìn cái gì?" Cặp mắt hoa đào xinh đẹp dò xét cô: "Tự mình đi, không phải bảo xong ngay à?"
Lăng Tư Nam nghiến răng, kìm nén cơn bực mà cúi đầu bắt đầu xóc.
Có sự dạy bảo trước đó của em trai, ít nhất lực tay của cô đạt yêu cầu, tốc độ tạm được. Nhưng tiết tấu nắm không đạt điểm mấu chốt, mỗi lần Lăng Thanh Viễn hơi có cảm giác, cô lại tiện tay bị tê mà ngừng lại, nhưng vậy tới tới lui lui mấy lần, tuốt được hai mươi phút, nɠɵạı trừ tuốt ra được chút chất lỏng trong suốt ở miệng đỉnh, hoàn toàn không thấy Lăng Thanh Viễn có dấu hiệu muốn xuất tinh.
"Tôi không được rồi." Lăng Tư Nam giơ tay lên, ngửa đầu nhìn em trai, cầu xin tha: "Tê tay lắm."
Nét mặt của Lăng Thanh Viễn bây giờ càng lúc càng bình tĩnh, hạ thân đứng thắng, trên người như chia thành một người khác, ung dung rủ mắt xuống nhìn cô.
"Trên tay chị có mùi của tôi, nếu như hô lên thật thì bây giờ đúng là đột kích ban đêm không giả được rồi.... chị."
Cầm ©ôи th!t của em trai gần nửa tiếng, nhưng loại chuyện e thẹn này cũng không nhất định biến mất theo thời gian.
Cô nhất định là não úng nước rồi mới đồng ý loại yêu cầu này!
"Nếu cậu cứ không bắn thì làm sao đây..." Lúc Lăng Tư Nam nói câu này, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nên nhìn thẳng vào xương quai xanh của hắn.
"Tôi cho chị một đề nghị, xem chị có nghe không." Lăng Thanh Viễn sâu xa nói.
Nghe giọng điệu trịnh trọng của hắn, tầm mắt của cô lại lần nữa đối đầu với hắn.
"Cởi quần áo."
Nhịp tim cô đột nhiên khựng lại một lát: "... Không được."
"Kỹ thuật của chị không tốt, chỉ có thể dựa vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài để đền bù. Nửa tiếng, chị cho rằng tôi dễ chịu lắm à?" Nói xong hắn còn cau mày lại, dáng vẻ giống như có chút thống khổ.
Buổi tối đi ngủ cô không có thói quen mặc đồ lót, nếu như cởi áo ngủ, thì thật sự sẽ thân trần trước mặt em trai.
Nghĩ như vậy, lòng xấu hổ khiến cô không bước qua được nấc thang này.
"Không phải chứ, chị cũng thấy hết của tôi rồi... có qua có lại thôi." Lăng Thanh Viễn cúi đầu xuống, phả hơi thở nóng ướt bên tai cô: "Cho chị giữ lại một thứ." Hắn chỉ vào qυầи ɭóŧ.
Lăng Tư Nam tự tranh đấu hồi lâu: "... Vậy cậu phải bắn nhanh lên đấy."
Lăng Thanh Viễn bật cười một tiếng: "Cái này thì tôi không thể quyết định được." Hắn đưa tay ra sờ mó bờ mông của Lăng Tư Nam một cái: "Chị, tôi muốn nhìn chị."
Cô bị sờ một cái mà cả người co lại phía trước, vừa hay đụng lên ©ôи th!t đang nhô cao của Lăng Thanh Viễn.
©ôи th!t cách váy ngủ chống vào khu vực tam giác của cô, nóng đến nỗi Lăng Tư Nam thấy choáng váng.
To quá.
Rõ ràng có thể cảm giác được đây không phải kích thước bình thường.
Bỏ vào sẽ chết mất.
Ôi, Lăng Tư Nam, mày nghĩ gì thế?
Cô lặng lẽ cởi quần áo.
Chỉ cảm thấy trước người có một ánh mắt, nó nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt, làm cho cô ngượng tới nỗi hô hấp cũng loạn nhịp.
Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, váy ngủ bị cởi ra, Lăng Thanh Viễn thuận tay cầm lấy, ném qua một bên.
Quần áo cởi rồi, nhưng bước tiếp theo nên làm gì?
Lăng Tư Nam không có can đảm hỏi, nghe thấy tiếng hít thở trong không khí nặng nề thêm mấy phần.
Đợi hồi lâu mà chẳng có động tĩnh gì, cô không thể không ngẩng mặt lên nhìn em trai. Lăng Thanh Viễn vẫn là biểu cảm bình tĩnh chẳng có gì kia, nhưng ánh mắt rơi trên người cô đã tối đi rồi.
"... Nghĩ gì thế?" Cánh tay cô vẫn luôn che ở trước ngực, cho dù vậy vẫn cảm thấy bị hắn nhìn không chỗ dung thân.
"Muốn đυ. chị."
Những lời hạ lưu như vậy lại thốt ra từ một gương mặt lạnh nhạt, Lăng Tư Nam thật nghi ngờ hắn bị tâm thần phân liệt.
"Từ bao giờ mà cậu học được những lời thô tục như vậy." Cô vội vàng cúi đầu càng thấp.
"Còn có nhiều lắm, chị muốn nghe không?" Lăng Thanh Viễn đưa tay đẩy cánh tay đang che của cô ra: "Tôi muốn đυ. chị của tôi, muốn cắm ©ôи th!t vào trong cô bé của chị."
Lăng Tư Nam né tránh, không cho hắn động vào: "Lăng Thanh Viễn, cậu đứng đắn một chút."
"... Lúc này chị bảo tôi đứng đắn à?" Lăng Thanh Viễn bỗng tóm lấy cổ tay cô, áp lại đặt trên đỉnh đầu.
Giờ phút này, toàn bộ cơ thể Lăng Tư Nam, trừ chiếc qυầи ɭóŧ bên dưới kia, hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn.
Bầu ngực chập trùng theo hô hấp của cô, đỉnh nhọn hồng hào run rẩy, trong cái nhìn chăm chú của em trai, nó phối hợp mà đứng thẳng dậy.
Chỉ là bị hắn nhìn như vậy, Lăng Tư Nam cũng cảm giác "tách" một chút, bên dưới có chất lỏng ào ạt chảy từ cửa huyệt ra ngoài.
Lăng Thanh Viễn đưa tay, lần này không hề bị ngăn can là rơi trên bầu ngực của chị hắn.
Một nắm một bóp.
"Ưm..." Cô lại không chút chí khí mà rêи ɾỉ, đúng là không có chí khí gì, Lăng Tư Nam tự chửi bản thân, cắn môi không phát ra tiếng, quay mặt vùi vào trong gối.
Lăng Thanh Viễn dựa vào, cần cổ chạm tới, mê hoặc bên tai cô: "Tôi thích chị rên, đừng cắn, rên cho tôi nghe."
"Mới không muốn đâu." Lăng Tư Nam hừ hừ, tai đỏ bừng cả lên.
"Chị có còn muốn tôi bắn không?" Hắn nhếch môi.
Lúc này Lăng Tư Nam mới nghiêng đầu qua, con mắt ướt sũng nhìn hắn: "Cậu lại uy hiếp tôi à?"
"Chị dính chiêu này." Lăng Thanh Viễn cười, động tác trên tay bắt đầu càng làm càn. Bàn tay nắm chặt ngực của chị gái, xoa bóp có kỹ xảo, thỉnh thoảng thu tay, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy núm vυ", bóp kéo mà chơi.
"Không, đừng... ưm a..." Dây thần kinh cả người cô bị Lăng Thanh Viễn kéo lên, chỉ cảm thấy cái tay trên núm nhỏ trước ngực như biết phóng điện, làm cho cô tê dại gần như quên đi mình đang làm gì, lâng lâng như trên mây.
"Thoải mái không chị." Lăng Thanh Viễn hỏi, đầu lưỡi ướt sũng luồn vào trong tay cô. Lăng Tư Nam chỉ thấy tiếng nói dinh dính mềm mại và tiếng mình rên hòa vào với nhau. Ngay cả em trai buông tay mình ra lúc nào cũng không biết, không nhịn được mà leo lên bờ vai hắn.
Cô không trả lời. Lực vò bầu ngực của Lăng Thanh Viễn mạnh hơn một chút, toàn bộ bầu ngực đều bị hắn xoa nắn, in lên dấu tay của hắn. Nhưng cô chẳng thấy đau nhức chút nào, cảm thấy muốn càng nhiều hơn nhưng lại ngại, chỉ có thể khẽ gọi tên hắn: "... Thanh, Thanh Viễn..."
Lăng Thanh Viễn không trả lời cô, chỉ kéo tay cô, lại đặt trên ©ôи th!t của mình lần nữa.
"Sờ tôi." Hắn khàn giọng nói hai chữ, đầu lưỡi liếʍ lên vành tai.
Lần này Lăng Tư Nam không còn bất kỳ mâu thuẫn gì, tự nhiên cầm lấy cây gậy sắt cương cứng của em trai, tuốt lên xuống.
Bàn tay ôm thành quyền, dươиɠ ѵậŧ của Lăng Thanh Viễn bị bọc lại trong gan bàn tay, giống như cắm vào một cái huyệt, phối hợp với cô ra vào.
Đầu lưỡi xâm nhập vào lỗ tai cũng ra ra vào vào theo tiết tấu này. Lăng Tư Nam thoải mái đến độ cả người đều ưỡn lên, ngón chân cuộn lại.
"Chị có thích tôi chơi chị thế nào không?" Mặc dù trên mặt Lăng Thanh Viễn trầm tĩnh, nhưng trong giọng nói là ngập tràn dục tình, mỗi chữ đều đè nén sự dụ dỗ người ta phát tình. Cộng thêm cả người hắn ép sát Lăng Tư Nam, mặc dù ©ôи th!t nằm trong tay cô, lại chống tới âm phụ của cô, kẹp ở giữa hai chân cô mà tới tới lui lui. Cả người Lăng Tư Nam như sắp bốc lửa, chỉ có thể ưm a đáp lại.
"Nhỏ giọng chút, chị muốn cha mẹ biết tôi đang chơi chị à?" Lăng Thanh Viễn còn giữ lấy vẻ tỉnh táo, cắn vành tai cô.
"Cậu không có... không có chơi... chơi tôi..." Bị câu nói này của hắn kéo lý trí lại, Lăng Tư Nam cố chấp muốn thu lại chút tôn nghiêm, phản bác hắn, chỉ là cái chữ "chơi" kia nói ra không đủ lưu loát, lộ vẻ e sợ.
Lăng Thanh Viễn nhếch môi, cười trầm thấp nặng nề, động tác dưới hông lại chẳng có chút lười biếng nào cắm vào giữa hai chân cô: "Thế như nào mới gọi là chơi? Xem ra chị không hài lòng vì tôi mãi không cắm vào nhỉ." Tay của Lăng Thanh Viễn chẳng biết hạ xuống từ lúc nào, đặt ở vυ" của cô, phối hợp với tiến tấu tiến công của hắn, ấn mông của cô hướng về phía mình rút ra đút vào.
Lăng Thanh Viễn cũng có chút hoàn toàn quên mình.
Hắn không biết rốt cuộc cảm giác làʍ t̠ìиɦ tuyệt như vậy.
Hay tuyệt là vì làʍ t̠ìиɦ của chị gái mình.
Quả nhiên hắn muốn làm hỏng cô.
"Lăng Thanh Viễn, cậu... im miệng." Lăng Tư Nam không nghe nổi nữa, giơ bàn tay nhàn rỗi lên che miệng hắn lại. Nhưng cảm giác ẩm ướt dưới thân đã thấm ra ngoài, cản cũng không cản nổi. Cộng thêm tiết tấu ra vào nhanh chóng của hắn, giường cũng kẽo kẹt vang lên, thanh âm mập mờ có thể so được với sự trêu chọc của hắn.
Trên tay cô toàn là chất lỏng tràn ra từ đỉnh miệng của Lăng Thanh Viễn, vừa hay cũng thêm chút bôi trơn cho sự ra vào của hắn.
Thoải mái quá... cũng thật khó chịu... Cô đã hoàn toàn phối hợp với tiết tấu của Lăng Thanh Viễn, nhưng vẫn trống rỗng đến ngứa ngáy.
Thật mong muốn nhiều hơn.
Xúc cảm trong tay khiến cô say mê, thậm chí cô bắt đầu tưởng tượng ra, nếu thứ đồ kia cắm vào trong lỗ nhỏ của mình thì sẽ tuyệt vời cỡ nào.
Bị ©ôи th!t của em trai ruột xuyên qua...
Mới nghĩ tới việc này thôi, cô sợ hãi phát hiện thế mà bản thân lại mơ tưởng tới cảnh đáng sợ thế, lập tức tỉnh táo lại.
Cùng lúc đó, Lăng Thanh Viễn ra vào cũng đến cuối cùng. Hắn lại quay người ép trên người cô, lồng ngực ép bầu ngực tới bằng phẳng, thở gấp ôm lấy mông cô hung hăng cắm vào sâu trong bắp đùi, một dòng dịch tráng đục bắn vào tay và giữa hai chân cô.
Lăng Thanh Viễn nằm kề bên tai cô, tiếng thở dốc mê người chậm lại.
"... Cảm ơn vì màn chiêu đãi nồng hậu, chị."
Lăng Tư Nam đang trong trạng thái nửa tỉnh táo cuối cùng cũng ý thức được trong một tiếng qua, mình và em trai đã làm những gì.