Vào đêm đầu tiên trở về nhà, Lăng Tư Nam ngủ trên giường trong phòng của mình và rùng mình.
Cô không phải vì sợ, mà là thực sự lạnh.
Cuối tháng ba đầu tháng tư trời se lạnh vào xuân.
Căn phòng của cô không nhỏ, và cô cũng không phải đáng thương mà sống trong một cái kho chứa đồ dưới gầm cầu thang hay bất cứ chỗ nào khác, chẳng qua chỉ là bộ ga nệm trên giường nhìn qua là biết ngay được chuẩn bị trong nhất thời không được cẩn thận cho lắm, một chiếc chăn mỏng cũng không thể chịu được với cái rét lạnh trong đêm sương rét.
Quần áo cô mang lần này chỉ có của hai mùa xuân hè, quần áo thu đông vẫn còn đang ở nhà bác ba đang chờ gửi đến.
Khi Lăng Tư Nam lăn lộn lần thứ 18 trong chăn bởi lạnh, cuối cùng cô cũng không thể chịu đựng được mà bò dậy.
Cô lục tung phòng hồi lâu vẫn không có chăn ga gối đệm gì có thể bổ sung thêm.
Cũng đúng, chỉ là “phòng khách” mà thôi, làm sao có những thứ này chứ?
Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, lục tung phòng chứa đồ ở hành lang nhưng không tìm thấy gì.
Lúc đó đã là đêm khuya, chắc cha mẹ cô đều đã ngủ.
Ngay cả khi họ chưa ngủ, Lăng Tư Nam cũng không thể tìm đến họ để tìm sự giúp đỡ.
Sau khi suy đi nghĩ lại, cô gõ nhẹ vào cánh cửa đối diện.
Phòng của cô và Lăng Thanh Viễn đối diện nhau, trong khi phòng ngủ chính của vợ chồng nhà họ Lăng thì nằm ở đầu kia của ngôi nhà, nếu nhỏ tiếng một chút thì chắc chắn họ sẽ không thể nghe thấy.
“Thanh Viễn, cậu ngủ chưa?”
Một hồi không có tiếng động, Lăng Tư Nam nghĩ rồi lại từ bỏ, chuẩn bị trở về phòng.
Cánh cửa cạch một tiếng mở ra.
Lăng Thanh Viễn xoa xoa cái gáy tê dại, giọng buồn ngủ: “Có chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi, chỗ cậu có dư chiếc chăn nào không?”
“Không có.” Lăng Thanh Viễn trả lời, “Tất cả đều ở trong phòng của cha mẹ.”
“Ồ…” Cô thất vọng mà chùng chân mày xuống, “Vậy thì cậu ngủ ngon.” Nói xong, cô hắt hơi một cái, vì sợ bị cha mẹ trong phòng ngủ chính phát hiện, cô lập tức che miệng và mũi lại.
Lăng Thanh Viễn nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt khôi phục một chút tinh ý: “Chị bị cảm à?”
“Chăn mỏng quá ...” Cô phàn nàn, ánh mắt chợt sáng ngời: “Hay cậu cho tôi mượn mấy bộ quần áo dày đắp?”
“Nghĩ hay quá.” Lăng Thanh Viễn không chút do dự bác bỏ ý kiến của cô, “Những chiếc áo khoác của tôi đắt như vậy, để mẹ biết thì người thê thảm là chị.”
“Thật tàn nhẫn ...” Cô hỉ mũi với vẻ đáng thương, thở dài xoay người, “... Ngủ ngon.”
“Tôi không thể cho chị mượn quần áo ...” Giọng Lăng Thanh Viễn đột nhiên vang lên từ sau lưng nói, “Giường có thể chia một nửa cho chị.”
Lăng Tư Nam dừng lại và nói nhỏ: “Cái này ... cái này ... không tiện lắm nhỉ?”
“Tùy ý chị.” Lăng Thanh Viễn xoay người trở về phòng.
Tuy nhiên, cánh cửa được đóng hờ, và nó không được đóng chặt.
Lăng Tư Nam trở về phòng, ngồi cạnh giường và vật lộn hồi lâu, tâm lý đấu tranh hồi lâu, cuối cùng, theo thuyết Phân cấp nhu cầu của Maslow, nhu cầu sinh lý là sưởi ấm và giấc ngủ đã chiếm ưu thế.
Một lúc lâu sau, cửa phòng Lăng Thanh Viễn mở ra, hắn nghe theo tiếng động nhìn sang, Lăng Tư Nam nhỏ nhẹ từ cánh cửa để lộ ra một cái đầu, vẫn còn do dự không dám bước vào, đem thân ảnh giấu ở sau cửa.
Lăng Thanh Viễn bình tĩnh nói: “Chị là muốn dọa chết tôi để thừa hưởng chăn của tôi chăng?”
Lăng Tư Nam suýt nữa thì bật cười thành tiếng, vội vàng bước vào và đóng cửa lại.
Cô ôm một cái gối, nhìn chằm chằm vào chiếc giường đôi cạnh cửa sổ và dùng mắt để đo xem nếu cô nằm lên sẽ còn lại bao nhiêu không gian.
“Nếu chị còn không lên, trời sắp rạng sáng rồi.” Lăng Thanh Viễn từ tốn mà nhường khoảng trống bên trong ra, “Chị mà không ngủ, tôi còn phải ngủ… chị à.”
Tiếng “chị” này nghe giống như một sự chế giễu hơn.
“Cái đó... Tôi ngủ phía trong sao?”
“Tôi đã quen với việc ngủ bên ngoài.”
“Ồ.” Lăng Tư Nam cố gắng bình tĩnh, ôm lấy gối leo lên giường bò vào phía trong.
Lăng Thanh Viễn giúp cô nhấc chăn bông lên một cách ân cần hiếm có, cô nằm vào trong lập tức được bao bọc trong sự mềm mại và ấm áp.
Quả nhiên là một sự phân biệt đối xử.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ.
Để giữ khoảng cách với em trai, cô trở mình và cố tình ngủ dựa vào mép giường dựa vào tường.
Nhưng cũng vì điều này, gió lọt ra từ chính giữa chăn
“Chị đừng kéo chăn nữa, lạnh lắm.” Cô nghe thấy giọng nói của Lăng Thanh Viễn vang lên tử sau lưng.
Quả thực là lạnh.
Lăng Tư Nam không khỏi mà phải lùi lại một chút.
Chị em ruột, chị em ruột.
Khi còn nhỏ cô từng nhìn thấy cậu ta thay tã mà.
Cô âm thầm bày tỏ trong lòng, ép mình nhắm mắt ngủ.
Một cơ thể ấm áp đột nhiên áp sát vào lưng cô
Lưng và mông của Lăng Thanh Viễn lúc này đang âu yếm áp sát vào cô, tấm lưng của cậu bé đã nở ra rất rộng và rắn chắc từ khi nào không hay, cơ mông cũng căng tức và săn chắc, Lăng Tư Nam cảm thấy như bị điện giật, khẽ rùng mình.
Hắn không nhúc nhích, và cô tiến về phía trước một cách bất an.
Nhưng hai giây tạm dừng vừa rồi vẫn còn nguyên trong trí nhớ của cô.
——Cô cảm thấy xấu hổ vì có cảm giác với em trai ruột của mình.
Cô hắt hủi bản thân, nhưng trong đầu cô vẫn nhớ đến nhiệt độ cơ thể của Lăng Thanh Viễn.
Bởi vì cô quan tâm quá nhiều, khoảng cách giữa cô và Lăng Thanh Viễn trở nên nhột nhạt lạ thường.
Như một chiếc lông vũ, nó cào xé trái tim cô không nào bình yên được.
Tim cô đập như trống không yên trong hồi lâu, và cô căn bản không thể ngủ được.
Hắn là em trai cô, bình tĩnh nào!
Với em trai mà cũng có cảm giác mình đúng là quá khao khát rồi sao?
Thanh Viễn ... Lẽ ra bây giờ đã ngủ thiếp đi rồi nhỉ?
Đột nhiên có tiếng bước chân bên ngoài phòng vang lên.
Có vẻ như ai đó đang thức vào ban đêm.
Người ở đầu bên kia chăn xoay người lại, ghé vào lỗ tai cô: “Chị đóng cửa chưa?”
Lăng Tư Nam quay mặt sang một bên, giọng nói của em trai ở ngay bên tai, hơi thở gần như vậy khiến lỗ tai cô ấm lên.
Cô cố gắng hồi tưởng: “Cửa phòng của tôi đóng rồi.”
“Còn của tôi thì sao?” Lăng Thanh Viễn hỏi.
Lần này, không cần đợi cô trả lời, bởi vì tiếng vặn nắm cửa mở ra cũng đã giải thích hết rồi.
Lăng Tư Nam đột nhiên cảm thấy có một bàn tay to áp sát lên người cô và đè cô vào bên trong chăn.
Chỉ là sự tình xảy ra đột ngột, hơn nữa vị trí đè của bàn tay dường như có chút không đúng.
Lòng bàn tay áp sát vào ngực cao chót vót của cô, trong phút chốc bị bao bọc bởi bộ ngực và da thịt mềm mại, cho dù cách lớp quần áo, cô có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng lòng bàn tay của em trai mình, khi Lăng Thanh Viễn ấn cô vào trong chăn, còn chạm đến núm vυ" mà cô vì không có mặc áo lót, lập tức khiến cô không nhịn được rên lên một tiếng, lại nhanh chóng cắn chặt môi.
“Suỵt.” Vành tai Lăng Thanh Viễn đỏ lên, hắn cũng biết mình ấn nhầm chỗ, nhưng lúc này đã có người vào phòng, cho nên hắn chỉ có thể giả bộ ngủ, không đáp lại.
Lăng Tư Nam, người đang trốn trong chăn, không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, và cả người được em trai của mình ôm vào lòng.
Tay hắn vẫn đặt trên bầu ngực cô, nóng đến phát bỏng, bỏng đến tỏa nhiệt.
kɧoáı ©ảʍ tê dại giòn tan truyền từ trên xuống dưới, cô có chút khó chịu mà vặn vẹo người, kết quả vốn dĩ tay Lăng Thanh Viễn chỉ đang phủ trên ngực cô lại đột nhiên nắm chặt lại!
“Khi ngủ tại sao đứa trẻ này lại cuộn tròn như con tôm thế kia.” Cô nghe thấy giọng nói mơ hồ của mẹ cô bên ngoài chăn.
E rằng có nằm mơ bà ta cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng, vào lúc này dưới lớp chăn, con trai bà đang ôm con gái mình trên tay, và nó vẫn đang ôm lấy bầu vυ" của cô mà nắn bóp chúng.
Cùng với tiếng bước chân xa dần, cánh cửa đã được đóng lại.
Lăng Tư Nam, người gần như suýt chết ngạt chui ra khỏi chăn, dùng giọng hờn dỗi nói: “Lăng! Thanh! Viễn!”
“Ưm, có chuyện gì vậy chị gái?” Lúc này Lăng Thanh Viễn gọi hai chữ “chị gái” rất ngọt ngào, nhưng tay hắn vẫn dừng lại trên ngực cô không dời đi.
“Cậu, cậu — buông ra ...” Lăng Tư Nam vạch tay hắn ra, nhưng lực cánh tay của con trai mạnh hơn cô rất nhiều, nên cô căn bản không làm gì được cả.
Lăng Tư Nam sốt ruột tới sắp khóc: “Lăng Thanh Viễn, tôi là chị gái của cậu!”
“Cho nên?” Lăng Thanh Viễn áp sát mình vào người cô, hai người áp sát vào nhau, thậm chí còn không phân biệt được nhiệt độ của nhau, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, nhưng lời phát ra từ miệng và động tác trên tay hắn không hài hòa, “Là do chị ghẹo tôi trước mà.”
“Tôi ghẹo cậu hồi nào?” Lăng Tư Nam thấy cứng không có hiệu quả, đành phải thay đổi chiến lược, cố gắng trấn định tinh thần giữ chặt lấy tay đang làm càn trên ngực, buộc chính mình bình tĩnh để khai sáng hắn: “Đừng... ừm ... đừng như thế này ... cậu giờ vẫn còn nhỏ, có phản ứng với phụ nữ là bình thường, nhưng cậu không thể như vậy với chị gái ... ưm ...” Kết quả là nói mới được phân nửa, bởi vì động tác trên tay của Lăng Thanh Viễn, cô không tự chủ được mà rêи ɾỉ ra tiếng.
Tay cậu em trai nắm lấy bầu ngực của cô, từ từ dùng sức từ trước ra sau, từ trái sang phải, nhào nặn theo vòng tròn.
Sức tay vừa vặn, thiếu một chút cũng không đủ hưng phấn, nhiều chút nữa thì thô lỗ, nhưng nó lại chính xác đến mức khiến người ta không thể tiến cũng không thể lui.
Ưm……
Thật, thật thoải mái ...
Cô xấu hổ khi có ý nghĩ này xuất hiện.
Và cô cảm nhận rõ ràng rằng có một cái gì đó nóng bỏng phía sau đang áp vào khe mông cô.
“Bây giờ tôi vẫn còn ‘nhỏ’ sao?” Môi của Lăng Thanh Viễn chạm vào vành tai của cô, ghé vào tai cô thì thầm, “Sao chị biết ... ‘nhỏ’ hay không ‘nhỏ’?”
Cả tai của Lăng Tư Nam như muốn bốc hỏa, cảm giác truyền đến từ trên ngực khiến cô cứ thèm muốn- cô đã xem một số bộ phim khiêu dâm, và đã từng thử thủ dâm, nhưng cảm giác lên xuống nhào nặn trên bầu ngực do tự mình di chuyển và được làm bởi một người đàn ông, đặc biệt còn là em trai ruột của cô, cảm giác hoàn toàn khác nhau!
“Cậu im đi—"
Ban đầu còn là một đứa em trai như chú cún nhỏ ôm theo xe đồ chơi rượt đuổi theo sau lưng cô, nhưng trong đêm gặp mặt đầu tiên của mười năm sau, lại nằm trên cùng một chiếc giường và nắm lấy vυ" mà trêu chọc cô ...
Chỉ đơn giản là sụp đổ.
Lăng Thanh Viễn hiên ngang mà chơi đùa với chị gái trong vòng tay, ánh mắt dần sâu hút.
Hắn luôn dành tình cảm cho chị gái.
Cô vốn là người hắn tin tưởng ỷ lại nhất trong gia đình này.
Còn hôm nay của mười năm sau, liệu tình cảm của hắn dành cho chị gái có phải đã thay đổi bản chất hay không hắn không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ biết rằng khi nhìn thấy cô, hắn đã kìm nén một ngọn lửa không tên trong lòng.
Muốn nổi giận, muốn chiến tranh lạnh, muốn ... hủy hoại cô.
Khiến cô khóc và giải thích lý do tại sao lúc đầu lại lừa dối mình, một đi là mười năm trôi qua.
Vì thế……
Tất cả những điều này đã được hắn lên kế hoạch từ lâu.