©ôи th!t của hắn cắm sâu vào bên trong cô, cùng huyệt thịt cọ xát ra nhiệt.
Thì ra dục tiên dục tử là như vậy.
Cùng em trai mình làʍ t̠ìиɦ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng là thật sự.
“Con trai hẳn sẽ tránh xa con bé, bà cũng đừng nghĩ quá nhiều. Không phải nói trẻ con đều không thích thai thứ hai sao, chúng nó đã không gặp 10 năm, đột nhiên trong nhà lại nhiều ra một chị gái, khẳng định là không thích…”
Lăng Thanh Viễn ngậm mυ"ŧ núm vυ" của cô, dưới thân lại càng thêm hung ác mà đυ. âʍ ɦộ của cô. Tư vị hiện tại so với mười sáu năm qua càng thêm mỹ vị, không phải có nguyện ý hay không là có thể nói hết…
“Tôi đương nhiên biết Viễn Viễn chán ghét con bé, ông xem liền ngủ đều phải khóa cửa, nơi nào nhìn giống như một đôi chị em?!”
Không giống.
Làm gì có mấy cặp chị em có thể mặc kệ luân thường đạo lý để đυ. nhau như bọn họ chứ.
Ngoài cửa mẹ Lăng còn đang khẳng định luận điểm của bà ta, bên trong cánh cửa Lăng Thanh Viễn dùng ©ôи th!t của mình để phản bác.
“Ưm…A a…Thanh Viễn…Thanh, Thanh Viễn, chậm một chút… Tôi không được.”
“Chị gái.” Lăng Thanh Viễn nghe cuộc đối thoại ở ngoài cửa, không khỏi cong cong khóe môi: “Hiện tại chị đang làm gì?”
Lăng Tư Nam mê mang trợn mắt nhìn cậu, vừa mới trải qua cao trào, nhưng thân thể vẫn không ngừng bị đâm thọc, run run rẩy rẩy, hoa huyệt liên tục phát ra âm thanh “nhóp nhép, nhóp nhép…”, giông tố ngoài cửa sổ che giấu vài phần âm thanh ái muội, cô rêи ɾỉ hỏi: “…Cái…Ưm…Cái gì…..A a, Thanh Viễn, chậm một chút chậm một chút…Đừng động tới nơi đó….” Thân thể sau cao trào quá mức mẫn cảm, hơi chút nghiền ép là sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến.
“Chị hãy trả lời câu hỏi của tôi…Hiện tại chị đang làm cái gì?” Lăng Thanh Viễn bị biểu tình của cô trêu chọc không chịu nổi, hung hăng cong mông đυ. cô mười mấy lần mới hỏi tiếp lần thứ hai.
Cả người của cô đều mau tan thành từng mảnh, thế giới dường như chỉ còn ©ôи th!t của hắn đang nghiến nát hoa huyệt của cô, vặn eo cong mông cũng không thể chạy thoát khỏi ©ôи th!t. Cực hạn vui thích cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trộn lẫn với nhau làm cô không phân biệt được đây là mơ hay là thực.
“Tôi…Tôi hiện tại…Đang làm cái gì…” Cô không trả lời được, trong óc trống rỗng.
“Ngu ngốc…Hiện tại chị đang bị tôi đυ.!” Lăng Thanh Viễn đem cô kéo lại, trở mình đưa lưng lại và ôm eo cô. Cho dù xuống giường nhưng ©ôи th!t vẫn còn gắng gượng cắm trong cơ thể của cô.
“Thanh Viễn, cậu muốn làm gì?” Lăng Tư Nam thanh tỉnh một chút, có chút không chịu nổi tư thế xấu hổ này, muốn giãy giụa nhưng lại bị hai tay của hắn bóp chặt cổ tay.
Lăng Thanh Viễn kéo tay cô ra sau, Lăng Tư Nam bị lực đạo mạnh mẽ kéo, mông bỗng nhiên cong về phía sau, ŧıểυ huyệt một ngụm ăn luôn ©ôи th!t, nuốt hết cả cây.
“A…” Trong lúc nhất thời cô không kiềm chế được âm thanh.
Lăng Thanh Viễn bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, một tay che miệng, đẩy cô về phía cửa.
Vừa đi nhưng cũng không quên đưa đẩy ©ôи th!t dưới háng, mỗi một bước đi đều cắm sâu hơn lần trước.
“Ưm ô ô…” Lăng Tư Nam muốn nói chuyện nhưng không dám lớn tiếng, cuối cùng tràn ra đều là nức nở.
Sau đó miệng bị buông ra, Lăng Thanh Viễn một tay ấn ở lưng cô, đem cô đè xuống bức tường cạnh cửa.
Hai cặp vυ" bự bị đè dẹp lép, dính sát vào bức tường lạnh lẽo, hắn nhấc tay, ấn bụng nhỏ của cô làm mông cô cong lên, hai chân dạng rộng hết cỡ.
“A a… Quá sâu…” Lăng Tư Nam cảm giác được ©ôи th!t của hắn bởi vì tư thế này đã sắp cắm đến tử ©υиɠ.
Cảm giác tê mỏi bị phá vỡ, sướиɠ đến mức cô không ngăn được mà run rẩy.
Cô bỗng nhiên ý thức được Lăng Thanh Viễn muốn làm gì.
Lăng Tư Nam quay đầu nhìn hắn, đôi mắt ngược sáng của Lăng Thanh Viễn tràn đầy ý cười xấu xa.
Ngoài cửa vang lên âm thanh của Lăng Mạc: “Dù sao cũng là chị em ruột, cần phải ở chung một thời gian mới biết hợp hay không. Nếu Thanh Viễn không thích con bé, tìm cơ hội tiễn con bé đi…”
Lăng Thanh Viễn dán lên tấm lưng trần trụi của cô, đầu lưỡi nóng ướt ngậm lấy vành tai của cô: “Tôi cảm thấy…Chúng ta rất thích hợp.”
“Không cần…Ưm…Thanh Viễn, không cần như vậy, bọn họ sẽ phát hiện…”
Cho dù thừa nhận không gì sánh kịp sung sướиɠ, nhưng cảm giác xấu hổ mãnh liệt làm Lăng Tư Nam sợ hãi xin tha. Nhưng Lăng Thanh Viễn cũng không buông tha cô, tùy theo mà đến ©ôи th!t, mỗi một lần phảng phất như đâm sâu vào trong tử ©υиɠ cô.
Chỉ cách một bức tường.
Ngoài cửa là cha mẹ đang cãi nhau.
Bên trong cánh cửa chính là hai chị em đang đυ. nhau.
“Chị gái, nói cho bọn họ tôi đang đυ. chị, nói ra.” Lăng Thanh Viễn động thân đứng ở phía sau cô, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đem cô kéo về phía mình. Mà cô cong eo, vυ" bự rũ xuống, đung đưa theo tần suất thọc vào rút ra, ©ôи th!t của hắn từng chút một đυ. đến nơi sâu nhất của cô, hai quả trứng dái dán sát cánh mông tròn trịa của cô bạch bạch va chạm.
“Ô ô…Không cần…”
“Nếu chị không nói…” Hắn bỗng nhiên buông cô ra, thỏa mãn cúi xuống hôn, hai tay bắt lấy xoa bóp cặp vυ" đang lắc lư, hôn dọc theo sống lưng của cô: “Tôi sẽ mở cửa ra.”
“Lăng… Thanh Viễn?”
Hắn giả vờ muốn thật sự đi mở ra cánh cửa.”Không cần, cầu xin cậu không cần…” Lăng Tư Nam thật sự muốn khóc ra tiếng: “Ô ô ô… Lăng Thanh Viễn, tên biến thái…”
“Ba, ba ba…Ưm …Mẹ…” Cô không tình nguyện, nhưng lại có cảm giác được giải thoát: “…Thanh Viễn…Thanh Viễn…Đang đυ. con.”
Âm thanh rất nhỏ, bị bao phủ bởi âm thanh tranh cãi của hai vợ chồng cùng tiếng sấm ngoài cửa sổ.
“Nói lại lần nữa.” Lăng Thanh Viễn sờ xuống hoa huyệt của cô, lấy tay niết âm đế, cảm nhận được âʍ đa͙σ của cô vì quá sướиɠ mà gắt gao xoắn lấy ©ôи th!t của hắn, thoải mái đến hừ nhẹ: “Bảo bối của tôi…Nói lại lần nữa, chúng ta đang làm gì?”
Tuy bị bức nói ra những lời nói xấu hổ, nhưng cô không thể phủ nhận, loại này cấm kỵ đạo đức kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cô gần như quên áp xuống âm thanh, run rẩy khóc thút thít: “Ba ba, mẹ…Con cùng em trai…cùng em trai… đang làʍ t̠ìиɦ…”
Hắn ác độc véo mạnh âm đế, hỏi lại cô: “Em trai đang làm gì?”
“.…Đang…. Đang đυ.…Em trai đang đυ. con!”
Hắn buông tha âm đế của cô, ngược lại gắt gao bóp chặt lấy vυ" của cô, dưới thân ©ôи th!t vừa rời khỏi lại lập tức cắm vào, ra vào ở kẽ mông của cô, ấp a ấp úng, cùng với âm thanh của trứng dái đánh lên cánh mông phát ra âm thanh bạch bạch, ở miệng huyệt của cô đánh ra bọt mép trắng xóa.
Cô hoàn toàn quên hết thế giới này, trầm luân ở vô tận du͙© vọиɠ.
“Cùng em trai ruột làʍ t̠ìиɦ sướиɠ không, chị gái?” Hắn vặn mặt cô lại, liếʍ mυ"ŧ cánh môi cô.
“sướиɠ…Rất sướиɠ…”
“Có muốn ©ôи th!t của tôi đυ. tiếp không?”
Cô hừ nhẹ: “Muốn!”
Lăng Thanh Viễn nhìn trong ngực sắp bị chính mình chơi hỏng rồi, trong lòng vô cùng thoải mái.
Hắn bỗng nhiên hạ thấp âm thanh, ở bên tai cô thổi khí nóng: “Tôi bắn vào trong được không?”
Lăng Tư Nam ngơ ngẩn đồng ý: “Được…”
Không đúng…Cô vừa nói cái gì?
“Lần này tôi thật sự sẽ bắn vào trong.” Lăng Thanh Viễn đem cô đẩy lại trên giường, nắm lấy vυ" cô, đẩy nhanh tốc độ thọc ra rút vào.
“Chờ, chờ một chút…”
Lớp bọt mép trắng xóa ở cửa âʍ đa͙σ bị hắn liên tục bị ©ôи th!t đẩy ra đút vào, cảm thụ được âʍ đa͙σ bị hắn đυ. đến mềm mại của cô, thích ý đưa đẩy theo tiết tấu thở dốc.
“Chờ không được, chị gái. Hôm nay tôi nhất định phải rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ chị mới được.”
Cùng với lực đạo sâu vô cùng, theo sau đó là ©ôи th!t phun trào vô số sinh mệnh…
“Lăng Thanh Viễn! Không…A a a…”
Vẫn là bắn vào trong.
Lúc thiếu niên ©ôи th!t bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào vách tường trong tử ©υиɠ, thế giới của cô cũng trở nên choáng váng.
Một cỗ lại một cỗ chất lỏng gieo rắc vào tử ©υиɠ không chút phòng vệ của thiếu nữ, cô mơ màng hồ đồ, giống như đám mây.
Lăng Thanh Viễn ghé vào trên lưng cô, dươиɠ ѵậŧ như cũ chôn sâu trong tử ©υиɠ không chịu ra.
Hắn nhẹ nhàng đặt lên lưng cô một nụ hôn.
“Chị gái.”
Hắn lẩm bẩm nhỏ đến mức cô không nghe rõ âm thanh.
“Tôi cũng yêu chị.”