Rốt cục vẫn chỉ là một ŧıểυ thiếu gia thích khoe mẽ mà thôi, tâm trạng của Cố Hoài Châu bây giờ quá dễ để nhìn thấu.
Quý Hạ buồn cười, cô kề người đến gần, trực tiếp hôn lên môi hắn một cái, sau đó dịu dàng nói: "Được rồi, tôi sai rồi, sau này sẽ không đi xem show thoát y nữa được không? Hôm nay tôi chỉ đi xem có gì hay không thôi. Mà nói mới nhớ, mặt với dáng người mấy tên kia nào so được với anh Cố đây chứ?"
"Lại chả thế." Cố Hoài Châu hừ một tiếng, hắn khẽ hất cằm lên, trong mắt cũng toát ra vẻ kiêu ngạo, trông y như con khổng tước kiêu ngạo.
Mà thật ra đúng là hắn có đủ tư cách để kiêu ngạo thật. Ngũ quan hắn cực kỳ hoàn mỹ, không chút khuyết điểm. Dù là tách riêng ra hay tổng quan nhìn cũng không có gì để chê, đẹp đến mức không gì so sánh được. Thân hình hắn lại khác với khuôn mặt tinh xảo của hắn, nơi lồi nên lồi nơi lõm nên lõm, đẹp đến mức không tưởng, giống như tác phẩm tâm đắc nhất của thợ điêu khắc kiệt xuất nhất thế giới.
Nghĩ đến lúc cởi quần hắn xuống, nhìn thấy đường nhân ngư và cây gậy thịt khổng lồ dựng đứng kia, Quý Hạ lại dấy hứng thú, cô hé miệng cắn cằm Cố Hoài Châu: "Anh Cố đây có hứng làm nháy không?"
Cố Hoài Châu giật mình vì lời nói lỗ mãng của cô, hắn hạ cằm xuống, đồng tử như mèo bị kinh hãi, hơi giãn ra.
"Anh Cố ăn chơi có tiếng lại bị lời nói của tôi dọa, nhìn thế tôi thật sự... thích lắm đấy!" Quý Hạ hài lòng nhìn anh, cô thậm chí còn vươn đầu lưỡi đỏ thẫm, nhẹ nhàng liếʍ lên trên yết hầu hắn.
Lúc này đồng tử Cố Hoài Châu cũng khôi phục bình thường, hắn không nói gì, chỉ nhìn Quý Hạ.
Cố Hoài Châu không nói gì, Quý Hạ cũng không lên tiếng, cô đứng lên, vén váy đỏ lên, trực tiếp cởi qυầи ɭóŧ ra.
Mà qυầи ɭóŧ cô đang mặc không phải loại nhan nhản trên thị trường, nó là qυầи ɭóŧ gợi cảm được thiết kế từ vài miếng voan mỏng và mấy dây vải, mỏng đến mức gần như chẳng khác gì không mặc.
Ngón tay thon dài, trắng nõn của cô nhấc dây vải lên, qυầи ɭóŧ chậm rãi lắc lư mấy vòng trên tay cô, sau đó rơi lên đù Cố Hoài Châu.
Cô ngồi xuống băng ghế, hai chiếc đùi lấp ló sau lớp váy nâng lên rồi banh ra, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt Cố Hoài Châu: "Nói thẳng đi, ŧıểυ thiếu gia Cố có tới hay không nào?"
Cố Hoài Châu nhìn cô một cái, vân vê qυầи ɭóŧ trên đùi, sau đó giễu cợt: "Không ngờ em lại lẳng lơ thế đấy."