Ngày Ngày Bao Nuôi Ảnh Đế

Chương 22: Ngày Ngày Bao Nuôi Ảnh Đế

Trước Sau

break

Trình Quân Nhiên vừa nãy còn chơi trên đất rất vui vẻ, bây giờ trước mặt nam thần già, bị nói đến mức có chút không biết giấu mặt vào đâu.
[Ồ, được, tôi biết rồi.] Vương Chấn Dân liếc nhìn Trình Quân Nhiên, sau đó kéo một cái ghế lại, chỉ tay bảo Trình Quân Nhiên ngồi xuống.
Trình Quân Nhiên cao lớn ngồi trên cái ghế nhỏ nghiêm túc như học sinh ŧıểυ học.
Vương Đình Hiên nhìn thấy có chút buồn cười nhưng lại không dám cười.
[Cậu đứng đây làm gì? Không có việc gì thì đi giúp bê thùng đi.] Vương Chấn Dân liếc nhìn Vương Đình Hiên.
[Ồ, ồ.] Vương Đình Hiên vội vàng chạy đi.
Trình Quân Nhiên nhìn Vương Đình Hiên chạy đi bê thùng, bản thân anh ta cũng hơi thả lỏng một chút.
[Uống ngụm nước nóng đi, môi nứt rồi thì trang điểm không đẹp.] Vương Chấn Dân rót cho anh ta một cốc nước nóng, Trình Quân Nhiên vội vàng giơ tay đón lấy.
Vương Chấn Dân nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, không nhịn được cười lên.
Trình Quân Nhiên nhìn thấy không nhịn được lè lưỡi thầm nghĩ: [Chết tiệt, nếp nhăn đuôi mắt này mà cũng đẹp trai thế!]
[Mấy ngày nay cậu học được gì rồi.] Vương Chấn Dân ngồi trên ghế, tay cầm kịch bản, vừa xem vừa hỏi.
[Không học được gì cả, đều là theo mọi người nghe lỏm.] Trình Quân Nhiên nào có tự tin nói về diễn xuất trước mặt Vương Chấn Dân.
Không ngờ Vương Chấn Dân nghe thấy câu này lại ngẩng đầu nhìn Trình Quân Nhiên, mang theo ánh mắt vừa thất vọng vừa nghiêm khắc.
[Học, học rồi...] Trình Quân Nhiên vội vàng bổ sung, đem hết những cảm nhận mấy ngày nay của mình nói hết ra, nói đến cuối cùng chính anh ta cũng giật mình.
Vương Chấn Dân cười nói: [Cậu coi chỗ này của tôi là nơi để sám hối à, tự hạ thấp mình như vậy.]
[Không... Tôi...] Trình Quân Nhiên nói có chút không nên lời, chính anh ta cũng không ngờ mình lại khao khát được công nhận đến vậy, ngày thường trong hoàn cảnh đó đều tỏ ra không quan tâm nhưng một khi có được cơ hội này, anh ta lại... lại khao khát đến vậy!
[Được rồi, trí nhớ không tệ.] Vương Chấn Dân vẫy vẫy tay, an ủi cảm xúc kích động của Trình Quân Nhiên.
Trình Quân Nhiên gật đầu thật mạnh, sau đó nói: [Vâng, tôi... Thực ra tôi rất thích xem chú diễn xuất.]
Vương Chấn Dân có chút kinh ngạc nhìn Trình Quân Nhiên, cười nói: [Thích bộ nào? Diễn thử với chú một đoạn?]
Trình Quân Nhiên nghe thấy câu này, trong đầu bỗng chốc nổ tung như pháo hoa, anh ta dùng sức véo mạnh vào đùi mình.
[Biết ngay là cậu đang nịnh nọt tôi mà.] Vương Chấn Dân liếc nhìn Trình Quân Nhiên.
[Không... Không... Tôi thích đoạn chú và Văn Thanh Nhi... Còn có...] Trình Quân Nhiên há miệng nói ra đoạn mình thích nhất, nói xong liền hối hận.
[Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, lời thoại cũng không nhớ nữa, đổi sang XX triều đại đi.] Vương Chấn Dân cười cười, sau đó chỉ định một đoạn.
[A...] Trình Quân Nhiên không ngờ bộ phim mình thích thứ hai lại bị chỉ ra như vậy.
[Tôi có kịch bản ở đây.] Vương Chấn Dân đứng dậy định lấy kịch bản cũ của mình.
[Có thể diễn đoạn Lệ phi chết được không? Tôi nhớ hết lời thoại ở đó.] Trình Quân Nhiên nói xong liền hối hận.
[Con đĩ nhỏ, mày có cần phải dâm như vậy không! Nam thần sẽ cho rằng mày là biến thái đấy!] Trình Quân Nhiên trong lòng mắng to bản thân, nói thật thì anh ta đối với Vương Chấn Dân bây giờ càng nhiều hơn là sự kính trọng, nếu nói về phần tìиɧ ɖu͙© thì không bằng nói là đối với người trong khoảng thời gian đó.
[Được, diễn viên đóng vai Lệ phi là cô Thanh Mạn cũng ở đây, cậu diễn thử xem, diễn tốt, tôi sẽ nhờ cô ấy chỉ bảo thêm cho cậu.] Vương Chấn Dân chỉnh lại dáng vẻ, đợi đến khi Trình Quân Nhiên ngẩng đầu lên thì ông đã biến thành một hoàng đế có chút cố chấp, tự phụ, tự đại và tàn bạo.
Đợi đến khi Trình Quân Nhiên đi ra khỏi phòng Vương Chấn Dân, gió thổi qua, anh ta mới phát hiện mình đã đổ một thân mồ hôi.
Liên tục lặp lại nhiều lần, khiến cổ họng anh ta hơi đau nhưng toàn thân lại rất hưng phấn, hưng phấn đến mức lúc kích động nhất, chim cũng cứng đến mức nhỏ nước.
Anh ta biết đây là do toàn thân tập trung gây ra, đặc biệt là khi anh ta càng nhập vai Lệ phi, vừa yêu vừa hận vừa bất lực.
[A... Mệt hơn cả bị Cố Nghiên Đoan làm.] Trình Quân Nhiên từ trên cầu thang đi xuống, hồn vía không ở trên người đi về phía phòng mình.
[ŧıểυ Trình, cậu đi đâu vậy? Điện thoại cứ đổ chuông.] Đại ca cùng phòng vừa diễn xong, đang rửa mặt.
[Ồ. Tôi đi dạo một chút.] Trình Quân Nhiên trả lời vài câu, nửa hồn vía vẫn còn ở chỗ Lệ phi.
[Ngày mai phải diễn rồi, đừng chạy lung tung, giữ cảm xúc cho tốt.] Đại ca nói vài câu, Trình Quân Nhiên vội vàng đáp lại rồi mới trèo lên giường.
Anh ta cầm điện thoại, trên đó có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi đến từ Ngụy Minh Chinh.
[Làm gì vậy!] Trình Quân Nhiên lúc này mới hoàn hồn, phấn khích kể hết chuyện vừa diễn thử với Vương Chấn Dân.

 

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc