[Anh cũng phải chỉnh sửa cho tôi chứ.] Trình Quân Nhiên mặt đầy sụp đổ đánh chữ cho anh ta.
Vương Đình Hiên kéo xuống bình luận, bên dưới toàn là những tiếng hét a a a, một số ít bình luận khinh thường nhanh chóng bị các cô gái chửi đến mức phải xin lỗi liên tục.
[Đều là bạn tốt mà tôi quen biết, sẽ không truyền bậy đâu.] Vương Đình Hiên an ủi Trình Quân Nhiên.
Trình Quân Nhiên cười cười tỏ ý không để ý, còn hỏi anh ta có muốn kết bạn trên Weibo của mình không.
Vương Đình Hiên ngượng ngùng nói rằng bố mẹ không cho chơi, Trình Quân Nhiên khựng lại, cảm thán: [Quả nhiên là gia giáo nghiêm khắc.]
[Không phải, là bố mẹ tôi không hiểu, không thể giám sát tôi được! Cho nên không cho tôi chơi.] Vương Đình Hiên đi kèm một biểu tượng bất lực.
Trình Quân Nhiên gửi cho anh ta một biểu tượng thắp nến thầm lặng.
[Nhưng mà tôi dùng tài khoản của em họ tôi, để cổ vũ anh nhé.] Vương Đình Hiên chớp chớp mắt, ngượng ngùng bổ sung một câu.
Trình Quân Nhiên cười thầm, không nhịn được đưa tay xoa đầu Vương Đình Hiên.
[Anh làm gì vậy?] Một người đàn ông bên cạnh cảnh giác nhìn Trình Quân Nhiên.
Trình Quân Nhiên ngẩn người, sau đó thấy mặt Vương Đình Hiên sa sầm xuống, kéo mũ che mặt.
Trình Quân Nhiên nhún vai, sau đó cũng bắt đầu ngủ.
Đến nơi thì ở nhà dân nhưng đoàn phim vẫn phải đảm bảo điều kiện ở của diễn viên, cho nên cũng khá ổn.
Trình Quân Nhiên cũng không phải lần đầu ở chung với người khác, anh cũng không biểu hiện ra [tật xấu] gì của một ngôi sao thần tượng, ngược lại còn vì có phần xuề xòa quá mức, khiến Vương Đình Hiên có chút sụp đổ nói: [Trong phim anh cũng là kiểu công tử bột mà, anh không cần phải hạ mình như vậy chứ!]
[Cậu hiểu gì chứ, tôi gọi là gần gũi với cuộc sống.] Trình Quân Nhiên mở quạt phe phẩy hai cái, giọng địa phương ngọng nghịu của anh khiến những người bên cạnh cười ồ lên.
Vương Đình Hiên lẩm bẩm: [Trời ơi.]
Trình Quân Nhiên nhìn vẻ mặt thần tượng sụp đổ của anh ta, cười cười ngồi xổm xuống đất, nghiêng tai nghe mấy vị tiền bối thảo luận về cách diễn tiếp theo.
Mặc dù không có phần của Trình Quân Nhiên nhưng Trình Quân Nhiên nghe họ cũng không để ý, sau đó Trình Quân Nhiên mạnh dạn hỏi mấy câu ngốc nghếch, khiến một vị tiền bối tức giận chỉ vào mặt nói: [Cậu cũng uổng công đóng phim nhiều năm như vậy.]
Trình Quân Nhiên cười hì hì, thuận miệng nịnh bợ mấy câu, khiến vị tiền bối kia có chút không tiện mắng, ậm ừ nói cho Trình Quân Nhiên mấy câu.
Sau đó mỗi lần giảng về diễn xuất đều phải hỏi một câu cuối cùng là Trình Quân Nhiên đã hiểu chưa, Trình Quân Nhiên gật đầu không đủ mạnh, anh ta còn phải giảng lại một lần nữa.
Trình Quân Nhiên gần như mỗi ngày đều giống như miếng bọt biển khô cạn không ngừng hấp thụ đủ loại kinh nghiệm, ngay cả diễn viên quần chúng diễn tốt cũng phải hỏi hai câu, thậm chí còn theo người ta học cách nằm lăn trên đất diễn làm sao vừa chết thảm vừa có thể lười biếng.
Vương Đình Hiên nhìn anh ta lăn lộn trên đất, vừa buồn cười vừa bất lực kéo anh ta đến trước mặt chú hai của mình.
[Đừng học lung tung, mai mốt không diễn được nữa đâu.] Vương Đình Hiên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trình Quân Nhiên, có chút lo lắng nói.
[Hả... Anh nói gì cơ?] Trình Quân Nhiên ngẩn người.
Vương Đình Hiên hít sâu một hơi, sau đó gõ cửa.
[Ai đấy?] Trong phòng truyền ra giọng nói khỏe khoắn, Trình Quân Nhiên vô cớ sinh ra tâm trạng muốn bỏ chạy.
[Chú hai, là cháu.] Vương Đình Hiên hét lớn vào trong.
[Vào đi.]
Vương Chấn Dân vừa rửa chân xong, đang định đi đổ nước rửa chân, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Quân Nhiên, ngẩn người.
[Tiền bối... Chào.] Thực ra lúc nhỏ Trình Quân Nhiên đã thích xem Vương Chấn Dân diễn xuất, đừng nhìn cái tên Vương Chấn Dân hơi kỳ cục nhưng lại là một anh chàng đẹp trai nổi tiếng, đã từng đóng đủ loại vai thiếu gia, hoàng đế, người cao quý.
[Ừm, có chuyện gì không?] Vương Chấn Dân đi qua hai người đổ nước rửa chân, sau đó đặt chậu xuống đất, lại rửa tay.
[Câm à?] Vương Chấn Dân quay đầu nhìn hai người, Trình Quân Nhiên nhìn mái tóc đã bạc tự nhiên của anh ta, để râu nhưng khi nói chuyện lại tự mang theo một vẻ lưu manh đàn ông, trong đầu không hiểu sao lại nghĩ đến lúc anh ta còn trẻ đóng vai thiếu gia còn từng thân mật với một tên hầu.
Cơ bắp lúc đó không phải là kiểu cơ bắp đẹp chuẩn mực như bây giờ nhưng lại tràn đầy sức mạnh, đặc biệt là khuôn mặt anh tuấn của anh ta nói ra những lời thô tục, cảnh tượng đó khiến Trình Quân Nhiên cũng từng mơ xuân không ít.
Vương Đình Hiên kinh ngạc nhìn thấy tai Trình Quân Nhiên đỏ bừng, anh ta không hiểu sao lại thấy Trình Quân Nhiên bình thường không phải là người hay ngượng ngùng như vậy.
[Cái kia... Là thế này.] Vương Đình Hiên ho một tiếng, nói: [Tôi thấy mấy ngày nay tinh thần cậu ấy có chút không bình thường, vừa nãy còn lăn lộn trên đất nên đưa cậu ấy đến đây nhờ chú hướng dẫn tâm lý.]