[Á... á...]
Cơ thể Cố Nghiên Đoan dùng sức đè xuống, hai người đột nhiên co giật tăng tốc, giật mạnh vài cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng nhanh chóng phun ra.
[Ừm... ừm... á...]
Ngực Trình Quân Nhiên nhanh chóng phập phồng vài cái, chưa từng cảm nhận được cảm giác xuất tinh mãnh liệt như vậy, khiến anh ta theo bản năng nhắm mắt lại, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, tiếng ong ong nhỏ vang lên bên tai, toàn thân đều ở trong trạng thái cực khoái không thể diễn tả thành lời.
Khi cơ thể cao lớn đè xuống, Trình Quân Nhiên nhắm chặt mắt nhưng khi gần nhất, lại biến thành một nụ hôn dịu dàng.
Trình Quân Nhiên từ từ mở mắt, liền thấy Cố Nghiên Đoan một tay chống, một tay đặt sau lưng nói: [Tôi không phải là bình hoa di động đâu.]
Trình Quân Nhiên không ngờ lúc này anh còn sức thể hiện sức mạnh đàn ông của mình nhưng ánh mắt sáng ngời cùng mồ hôi ướt đẫm vẫn khiến Trình Quân Nhiên không nhịn được ôm lấy anh hôn.
[Ưm...
Cố Nghiên Đoan hôn Trình Quân Nhiên vài cái, sau đó nằm nghiêng bên cạnh Trình Quân Nhiên.
Anh đưa tay lấy điều khiển tăng nhiệt độ, sau đó đẩy chăn ra.
Cơ thể Trình Quân Nhiên trắng trẻo thon dài, cơ bắp không quá rắn chắc nhưng thân hình này nhìn lại rất mượt mà.
Trình Quân Nhiên hơi xấu hổ, hai chân nhẹ nhàng cởi chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm của mình, sau đó hoàn toàn khỏa thân nằm trên giường lớn cùng Cố Nghiên Đoan.
Cố Nghiên Đoan giúp anh vuốt mái tóc ướt mồ hôi, sau đó hôn lên trán anh.
Trình Quân Nhiên vẫn chưa hồi phục sức lực, anh vừa định đề nghị nghỉ ngơi một chút thì thấy Cố Nghiên Đoan lại muốn cưỡi ngựa quay lại.
Tốc độ hôn nhanh hơn, cơ thể nóng bỏng không kịp phản ứng đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ.
Trình Quân Nhiên bị hôn đến núm vυ" thì cuối cùng không nhịn được mà kêu lên.
[Đau không?] Cố Nghiên Đoan thử cắn thêm một cái, Trình Quân Nhiên hít một hơi nhưng lời nói ra vẫn run rẩy: [Không... chỉ là... hơi lạ...]
[Vậy sao?] Cố Nghiên Đoan với vẻ nghiên cứu, lưỡi thử cuốn lấy núm vυ" của Trình Quân Nhiên, tất nhiên là không thể nhưng từng cái vuốt ve ướt át mạnh mẽ khiến Trình Quân Nhiên không tự chủ được mà ưỡn ngực.
[A... ưm... cắn... cắn một cái...〞Cảm giác ngứa ngáy quá khiến Trình Quân Nhiên khẽ cầu xin nói một câu.
Cố Nghiên Đoan từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng dùng răng cắn núm vυ", sau đó từ từ cọ xát.
[Ôi... muốn... muốn hỏng... a... a... thích...] Tay Trình Quân Nhiên nắm chặt lấy cánh tay Cố Nghiên Đoan.
[Sưng hết rồi.] Cố Nghiên Đoan bắt đầu thấy hơi đau lòng nhưng nhìn thấy núm vυ" hồng hào vì bị anh mυ"ŧ mà trở nên đỏ ửng, lại căng đầy đàn hồi.
[A... nhẹ thôi...]
Lần này Trình Quân Nhiên kêu lên với giọng mềm mại pha chút giọng địa phương, cảm giác vừa như oán trách vừa như giận dỗi nhưng khi được người đàn ông to lớn như anh kêu lên, Cố Nghiên Đoan chỉ muốn lập tức biến thành sói.
[Ngon quá.] Cố Nghiên Đoan cười, cúi đầu ngậm lấy, từ từ mυ"ŧ ra tiếng.
[Đừng... đừng làm nữa, anh trai tốt...] Trình Quân Nhiên nhẹ nhàng nhấc một chân dài lên cọ vào người Cố Nghiên Đoan, vừa rồi cùng nhau mài súng là một cảm giác, bây giờ lại là một cảm giác khác.
Cố Nghiên Đoan bị anh gọi đến nỗi chim nhỏ chảy nước.
Anh đưa đầu lại gần, hôn lên cổ Trình Quân Nhiên nói: [Gọi thêm hai tiếng nữa.]
Trình Quân Nhiên vặn vẹo cơ thể, lúc này bảo anh gọi, anh lại không thốt ra được.
[Gọi không?] Cố Nghiên Đoan uy hiếp đưa tay đến mông Trình Quân Nhiên, ngón tay nhẹ nhàng đẩy hai mông căng tròn của Trình Quân Nhiên ra, để lộ lỗ nhỏ sạch sẽ riêng tư bên trong.
Ngón giữa nhẹ nhàng trêu chọc lỗ nhỏ nhạy cảm, không ngờ lại không khô như dự đoán, ngược lại còn ướt đẫm.
[Ồ?]
Cố Nghiên Đoan phát ra một tiếng kinh ngạc, Trình Quân Nhiên cảm thấy ngón tay anh sắp chọc vào bên trong, điểm xấu hổ nhất của anh đã bị Cố Nghiên Đoan phát hiện.
[Buông... buông tôi ra!]
Trình Quân Nhiên không ngờ mình lại không chịu nổi khi Cố Nghiên Đoan nhìn thấy mặt này của mình, mặt anh nóng bừng bừng đau rát, vừa rồi dù có da^ʍ đãиɠ thế nào cũng không sao nhưng bây giờ lại có một cảm giác xấu hổ và tự ti mãnh liệt ập đến.
[Không... không...]
Cố Nghiên Đoan phản ứng rất nhanh, anh vội ôm lấy Trình Quân Nhiên, anh không ngừng hôn dỗ dành Trình Quân Nhiên.
Trình Quân Nhiên thả lỏng tinh thần một chút, sau đó hơi thăm dò nhìn Cố Nghiên Đoan nói: [Anh... anh... không thấy kỳ lạ sao?]
[Có hơi ngạc nhiên nhưng thấy rất tốt.] Ánh mắt Cố Nghiên Đoan nóng bỏng sáng ngời, ánh mắt quang minh chính đại đó khiến Trình Quân Nhiên rất thoải mái, anh không muốn nhớ lại những hình ảnh không đẹp trước đây, anh ôm chặt lấy Cố Nghiên Đoan nói: [Em nói thật đấy.]
[Thật không, thật không.] Cố Nghiên Đoan nhẹ nhàng vuốt ve lưng Trình Quân Nhiên, sau đó lại đặt anh lên giường.
[Anh có thể chạm không?] Cố Nghiên Đoan nhẹ nhàng nói một câu.
[Ừ.] Trình Quân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Nghiên Đoan nhẹ nhàng kéo một chân dài của Trình Quân Nhiên ra, sau đó cúi đầu xuống, ánh mắt hoàn toàn dừng ở chỗ riêng tư của Trình Quân Nhiên.