Tất cả mọi người nín thở, cho tới bây giờ chưa thấy qua loại đàn ông mặc âu phục sẽ xuất hiện ở Bất Dạ Thành, mà người đàn ông này không biết dùng từ gì để hình dung, chỉ thấy đàn ông kia tuấn mỹ giống như một vị thần, tròng mắt hẹp dài trong lúc lơ đảng quét qua một điểm nào đó, giống như dưới bầu trời đêm đen nhánh, ánh mắt hồ ly giống vậy quỷ dị, sự rùng mình ẩn chứa không nói ra được, để cho người khác nhất thời cả người run rẩy.
Môi mỏng mím chặt, ánh mắt hơi rũ xuống nhưng mà nhưng trong lúc lơ đảng khiến cho người khác nảy sinh cảm giác lạnh lẽo, tựa như như con báo đang phong tỏa con mồi, lộ ra kia lau vẻ mặt tự phụ.
Sau đó, người ấy xuyên qua đám đông, hướng Tiêu Hà Hà đi tới.
Tiêu Hà Hà sững sốt một chút, ngay sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc thật nhanh, đang muốn cầm một vải nylon trước mặt cách đó không xa lên bao trùm vào, không ngờ đập vào mi mắt là một đôi giầy da sáng bóng, cho dù ở trong bóng đêm, giầy da kia cũng lau đến khi sạch bóng.
Ngẩng đầu, nhìn thấy ngực rộng người nào đó.
Từ từ ngẩng cao lên, tầm mắt hướng lên trên biến đổi. Rốt cuộc, đối mặt kia là một đôi mắt ma mị lạnh như băng nhưng mang nghi ngờ cùng không hiểu.
"Tiên sinh, ngài đạp phải đồ của tôi! Cái này là sản phẩm mới loại 1, chín mươi chín nghìn, ngài đưa tiền đi!" Tiêu Hà Hà tỉnh táo đưa tay ra.
"Cô nghèo nên điên rồi sao?" Mở miệng lời vẫn là tự phụ như vậy.
Không cần hỏi, vị này dĩ nhiên là tổng dám đốc Tần Trọng Hàn Tần.
"Đúng vậy, tôi nghèo đến điên rồi, nghèo điên rồi mới ra đến bán áo mưa an toàn, tiên sinh, đưa tiền, chín mươi chín nghìn!" Tiếp tục giơ tay ở trước mặt anh.
Tầm mắt quét qua lòng bàn tay cô, thấy mấy nốt chai liền cau mày, một đôi mắt như chim ưng đoạt hồn, hội tụ không biết tên sức mạnh.
Cô còn đang chờ đợi!
Những người bên cạnh đều ở đây xem náo nhiệt.
Mà quanh Tần Trọng Hàn, tựa như có một luồn khí mãnh liệt, làm tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, chẳng qua là nhìn hai người họ.
"Những thứ này đều mua, một triệu có đủ hay không?" Anh lạnh giọng hỏi.
Tiêu Hà Hà liếc nhìn trên đất còn sót lại không nhiều hàng hóa, lắc đầu: "Không cần nhiều như vậy, còn dư lại những thứ này, năm trăm là đủ rồi, tiên sinh ngài chắc chắn ngài muốn hết?"
"Cùng tôi đi!" Đột nhiên đưa tay ra giữ tay cô.
"Không muốn!" Tiêu Hà Hà không nghĩ tới sẽ gặp Tần Trọng Hàn, loại người thường tới Bất Dạ Thành làm sao lại có anh? Dù sao đây là lúc tan việc, anh không thể xen vào hoạt động cá nhân của cô.
Không cho cự tuyệt, bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trực tiếp lôi cô đi tới xe.
"Anh buông tôi ra!" Tiêu Hà Hà thét chói tai, cô không phải là hàng hóa, tối nay làm không công sao? Một buổi tối bán mấy trăm ngàn, anh lại để cho cô tổn thất nhiều như vây!
Tiêu Hà Hà chỉ như vậy bị anh lôi vào trong xe, trực tiếp nhét vào rồi đóng cửa, sau đó đi vòng qua lên xe, lái xe! Động tác vô cùng dứt khoát!
Tiêu Hà Hà muốn mở ra cửa xe, phát hiện đã khóa lại, cô tức giận trợn mắt nhìn gò má anh tuấn.
Anh điên rồi sao? Anh nhất định là có bệnh! Chuyện cô ở mua bán liên quan gì đến anh?
Tần Trọng Hàn cảm nhận được ánh mắt cô nóng bỏng, nhưng một mực làm như không thấy. Chờ xe ra khỏi Bất Dạ Thành, đi tới một nơi tương đối đường mòn an tĩnh.
Cô hận trợn mắt nhìn anh, ầm ĩ nói: "Tiên sinh, bây giờ là lúc tan việc, ngài không có quyền can thiệp cuộc sống riêng của tôi, ảnh hưởng tôi kiếm tiền!"
"Cô muốn bao nhiêu tiền?" Anh thật là mở rộng tầm mắt, thư kí anh Tần Trọng Hà lại sẽ dùng thời gian tan việc đi bán bao cao su, đáng chết, nếu truyền đi nhất định sẽ nói Tần thị ngược đãi nhân viên, phát tiền lương không đủ!
"Nói đi, cô thiếu bao nhiêu tiền?"
"Tôi..." Cô đối mặt anh phát hiện mình nghèo, nửa ngày sau cô trợn mắt nhìn anh nói: "Cái này không liên quan đến anh!"
"Cô là nhân viên tôi, sổ tay nhân viên điều thứ hai mươi lăm viết rõ ràng, không cho phép sau khi tan việc đi làm thêm!" Tần Trọng thanh âm giá rét nói.
"Không phải như vậy, viết là không cho phép làm cùng với công việc tương tự đi làm thêm!"
"Vậy bây giờ liền cộng thêm điều này, không cho phép đi làm thêm! Cái gì cũng không cho!"
Tiêu Hà Hà nhíu lông mày, nhìn người đàn ông trước mắt có chút lãnh khốc. Người đàn ông này, anh rốt cuộc muốn làm gì? "Được rồi! Vậy cũng phải từ ngày mai trở đi, tiên sinh, ngài để cho tôi tổn thất năm trăm nghìn, bây giờ mời ngài bồi thường tổn thất cho tôi!"
"Cô chắc chắn năm trăm đủ?"
"Ngài chỉ cần đưa tiền tổn thất cho tôi!" Tiêu Hà Hà trấn định tiến lên đón nhận ánh mắt anh, chưa từng xen lẫn một tia một nào khiếp đảm.
Tần Trọng Hàn chạm vào túi một cái, lại phát hiện không có tiền. Tiện tay cầm ra chi phiếu, lả tả ký tên."Một triệu, có đủ hay không?"
Tiêu Hà Hà nhìn chi phiếu trước mắt, bị kinh ngạc, một loại cảm giác bị làm nhục xông lên đầu: "Ngài bây giờ thiếu tôi năm trăm nghìn, một triệu cho dù rất nhiều, nhưng ngài không nợ tôi!"
Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm ánh mắt cô, phát hiện trong mắt cô có nước mắt quật cường đang lấp lánh, đột nhiên không tự chủ nhếch môi mỏng.
"Mở cửa!" Tiêu Hà Hà cảm thấy mình bị anh sĩ nhục đến sắp khóc, như vậy thật khiến cô nhớ lại buổi tối năm cô mười bảy tuổi...
Tần Trọng Hàn nhìn cô bằng một gương mặt không cảm xúc, yên lặng nhưng lại chuyên chú nhìn cô thật lâu, cuối cùng mới nghiêm nghị quát lên: "Nói, tại sao đi bán cái này!"
"Mở cửa, tôi muốn xuống!" Cô lạnh giọng nói, vẫn còn ở trong bong tối nên không nghĩ người ở trước mặt đang khóc!
"Cô rất thiếu tiền sao?" Tần Trọng Hàn ánh mắt sáng quắc thu khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô lại, trầm giọng hỏi.
Này!
Câu này chọc giận đến Tiêu Hà Hà, cô đột nhiên quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khàn giọng quát:
"Anh cho là thế gian ai cũng đều xem anh là tổng giám đốc họ Tần cao cao tai thượng sao? Sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngay từ đầu đã được định sẵn sẽ giàu sang phú quý? Anh lại không biết khổ sỡ và bị bất đắc dĩ? Anh biết cái gì? Anh không hiểu! Tôi thiếu tiền, tôi là thiếu tiền đấy thì sao? A? Bản thân tôi kiếm cũng không được sao? Tôi trêu chọc anh, chọc giận anh sao? Anh lấy một triệu để sĩ nhục tôi như vậy? Anh có tiền phải không? Anh có tiền thì nên giúp đỡ những người tỵ nạn Phi Châu, đi làm từ thiện thì tốt hơn việc anh giả bộ làm đại gia với tôi ở nơi này?"
Anh kinh ngạc!
Không nghĩ tới cô nhìn bề ngoài như một tiểu nha đầu trung thực sẽ có lúc bộc phát hung hăng như vậy!
Tại sao cô muốn kiếm tiền trả nợ khó khăn như vậy chứ? Tại sao cô muốn ủy khuất chính mình, ở trong phòng làm việc tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tan việc còn phải xem sắc mặt anh sao?
"Mở cửa!" cô quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh, lại lần nữa hét lớn.
Tần Trọng Hàn nhìn mặt cô quật cường, tức giận nói: "Phụ nữ ngu xuẩn!"
"Đúng vậy! Tôi là ngu xuẩn, tôi vẫn luôn rất ngu xuẩn!" Dứt khoát hét to, nếu như không ngu xuẩn cô cũng sẽ không đi ký cái hợp đồng mang thay hộ kia, nếu như không có chuyện đó cô cũng sẽ không đau khổ suốt nhiều năm liền như vậy, không biết người thân duy nhất của mình đang ở phương nào? "Gặp vận may mới được Tần thị vừa ý cho làm thư ký của anh, tôi ngu xuẩn như vậy, anh làm sao lại không để cho tôi từ chức?"
"Nếu như cô thiếu tiền, có thể đến công ty mượn, dẫu sao cô cũng đã là nhân viên của công ty! Không nên ở chỗ này nổi cơn!" Anh tuyển cô do tài năng thì không phải rồi! Phải biết bao nhiêu phụ nữ muốn làm thư ký Tần Trọng Hàn này chứ?
"Tôi muốn xuống xe!" Cô biết nói nhiều với anh cũng không có ích gì.
Tần Trọng Hàn tức giận chuyển mắt nhìn qua nước mắt loang lổ trên gương mặt cô, thật là không thể chịu đựng: "Nói địa chỉ nhà của cô, tôi đưa cô về!"
"Không cần anh! Đưa đây!"
"Cái gì!"
"Năm trăm nghìn!"
"Tôi không có!"
"Anh phải bồi thường!" Cô cố chấp nói, lau qua loa nước mắt.
"Ngày mai đi làm sẽ đưa cô!" Anh cuối cùng cũng mở cửa xe.
Tiêu Hà Hà đẩy cửa ra:"Được! Tần tổng nhớ kĩ, anh thiếu tôi năm trăm nghìn!"
"Phu nữ đáng chết, một triệu không muốn cứ phải là giá năm trăm!"
"Tôi chính là muốn giá năm trăm, đây là tôi nên có được, tôi yên tâm thoải mái, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều như anh, không ăn lương thực người cũng lớn lên!" Nói mỉa mai xong, Tiêu Hà Hà xuống xe sãi bước rời đi.
Tần Trọng Hàn kinh ngạc, anh làm sao không ăn lương thực người?
Tiêu Hà Hà đi rất nhanh, tựa như là đang trốn thoát vậy, thật nhanh chạy khỏi xe Tần Trọng Hàn, hướng Bất Dạ Thành chạy đi, cô không biết những thứ hàng hóa kia có còn không, người ta có cho cô lấy đi hay không!
Tần Trọng Hàn nhìn lại bên kia, cũng xuống xe rồi đi theo.
Khá tốt! Đồ vẫn còn!
Tiêu Hà Hà hít thở sâu, lại bắt đầu tiếng rao hàng.
Xa xa trong bóng tối Tần Trọng Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, rốt cuộc không nhịn được cầm hôp thuốc ra, châm một điếu đứng ở trong bóng tối bắt đầu hút...
"Mama, làm ăn không khá sao?" Thịnh Thịnh thấy Tiêu Hà Hà gương mặt lạnh lùng trở về, lập tức lo lắng hỏi.
"Thịnh Thịnh, tại sao con còn chưa ngủ?" Tiêu Hà Hà liếc nhìn trên tường, kim giờ đã chỉ mười hai giờ mà trong phòng khách máy vi tính còn mở. "Thịnh Thịnh, con lại chơi game?"
"Mama, con muốn chơi game nhanh nhanh một chút, như vậy bán ra sẽ có tiền nhiều, mẹ cũng không cần đi làm thêm buổi tối!" Thịnh Thịnh chu mỏ, đi tới một bên máy rót một ly nước giúp Tiêu Hà Hà.
Nhìn con trai ngoan ngoãn như vậy, Tiêu Hà Hà trong lòng ấm áp, vừa thỏa mãn lại chua xót."Thịnh Thịnh, mẹ là người lớn, mẹ có thể nuôi Thịnh Thịnh!"
"Nhưng mà Thịnh Thịnh là đàn ông, đàn ông nuôi phụ nữ mới là lẽ phải!"
"Con không phải đàn ông, con là bé trai!"
"Sớm muộn đều sẽ thành đàn ông!" Thịnh Thịnh vỗ ngực một cái, hạ ánh mắt."Mama, mẹ nhất định là mệt mỏi rồi, con đấm bóp cho mẹ một chút nha..."
"Mẹ có con thì có khổ hay mệt mỏi đi nữa đều cảm thấy đáng giá..."
Rạng sáng là thời điểm công nhân bảo vệ môi trường quét dọn vệ sinh, ở một trong góc u ám quét một đống tàn thuốc...
Tần Trọng Hàn chưa có đi làm, không biết tại sao?
Sáng sớm bầu không khí có chút ngột ngạt, Tiêu Hà Hà cắm đầu sửa sang lại văn kiện, liên quan tới dự án hợp tác WVL đã bàn bạc xong hết rồi, chỉ chờ Tần Trọng Hàn kí duyệt.
Điện thoại reo, Tiêu Hà Hà nghe điện thoại.
"Hà Hà, chị là Ngô Tân Tuyên, hợp tác đưa cho Tần Trọng Hàn xem sao rồi?"
"Còn chưa có! Tổng giám đốc không có đi làm!"
"Mau sớm cho cậu ấy xem, cần phải sửa đổi thêm, chúng ta sẽ bàn bạc lần nữa!"
"Được!"
Để điện thoại, Tiêu Hà Hà ngẩng đầu nhìn trong phòng làm việc Hướng Tĩnh một chút. "Hướng Tĩnh, tổng giám đốc sao còn chưa tới làm?"
"Nghe nói anh ấy đã rời khỏi nhà, thư kí Cao nói hết tất cả mọi việc do Tằng Ly thay mặt làm!" Hướng Tĩnh tin tức xưa nay rất nhạy: "Hà Hà, nghe nói tổng giám đốc lần này dẫn bạn gái Cao Tư Kỳ lần trước đi, cô nghe nói không?"
"Cao Tư Kỳ?" Tiêu Hà Hà cảm thấy tên này rất quen thuộc.
"Đúng vậy, chính là cái xe model, nghe nói ở cùng tổng giám đốc một thời gian những vẫn còn là xử nữ! Tổng giám đốc chỉ thích xử nữ, bất quá có tin tức nho nhỏ nói, Cao Tư Kỳ là đi vá để thành xử nữ, công nghệ cao nha!"
"Hấc...c! Tôi đi tìm Tằng Lý để đưa dự án!" Tiêu Hà Hà cười cười, nhưng trong lòng kỳ quái, Hướng Tĩnh làm sao biết nhiều như vậy, ngay cả chuyện riêng tư đều biết.
"Hà Hà than yêu, cô vào đây là làm gì?" Còn chưa đi đến cửa phòng làm việc đã đụng phải Tằng Ly.
"Tằng Ly, là liên quan tới dự án hợp tác WVL, tổng giám đốc không có ở đây, chị Ngô lại thúc giục, anh xem qua một chút đi!" Tiêu Hà Hà giải thích.
"Ừ! Vào đi!" Tằng Ly mở cửa đi vào, nhanh chóng nhìn tài liệu, mặc dù đọc nhanh như gió nhưng nghiêm túc vô cùng, so với bộ dáng phất phơ dáng hoàn toàn trái ngược.
"Ừ! Xem xong!" Tằng Lý ngẩng đầu lên."Hà Hà, tôi hỏi cô, lần này show catwalk phí tổn là bao nhiêu?"
Tiêu Hà Hà mơ hồ, cô căn bản không hiểu!"Tôi không biết! Tôi còn không có coi mà!"
"Kế hoạch của cô không sai, hội trường show catwalk cư nhiên lựa chọn quảng trường ngoài trời rất có ý tưởng, tuy nhiên nó không có tính toán ra phí tổn, đây là sai lầm của cô. Không có dự tính phí tổn nếu bị tổng giám đốc biết thì cô sẽ bị mắng đấy!" Tằng Ly nói xong nở nụ cười: "Bất quá lòng anh trai thiện lương là một người tốt, sẽ không cáo trạng điểm sai lầm này!"
Tiêu Hà Hà âm thầm toát mồ hôi lạnh cả người."Tằng Ly, năm triệu đô la giá vốn có quá cao hay không?"
"Hà Hà, cô có biết hiện giờ mỗi bộ trang phục show catwalk đều là của các nhà thiết kế trong công ty lớn, muốn trổ hết tài năng của hàng năm hàng vạn trang phục, năm trăm triệu đô la còn chưa tính là quá đắt nhưng không phải công ty nào cũng đều có thực lực. Được rồi. Cụ thể phí tổn ít nhiều cần xem lại rồi báo sau!" Tằng Ly không có phủ nhận nhưng lại giao ra vấn đề nan giải, Tiêu Hà Hà hiểu rõ công việc của anh ta nên nghiêm khắc cũng là bình thường khác hẳn mặt ngoài cà lơ phất phơ.
Đối với Tằng Ly, cô cũng coi là có hiểu biết mới. "Tôi sẽ bắt chước show catwalk hiện tại trong nước rồi dự tính ra hợp lý, Tằng Ly, cám ơn anh!"
Ít nhất hôm nay, cô học một lần nói ra vấn đề nhưng lại không trả lời, mà vứt cho cấp dưới, xem ra có thể ngồi lên vị trí quản lý thì thật sự là thiên tài rồi.