Tiêu Hà Hà hoảng sợ lui về phía sau, hai tròng mắt trợn lên nhìn cô cất giấu ngọn lửa sâu trong con ngươi màu đen đủ để đả thương người chăm chú nhìn cô: "Cút "
"Tần tổng, Hà Hà là khách của tôi!" Ngô Tân Tuyên vào lúc này lên tiếng: "Vì một cái bật lửa của ngài sao?"
"Cậu cũng cút!" Tần Trọng Hàn quát lạnh một tiếng.
"Hàn!" Tằng Ly lại kêu.
"Tất cả các người đều cút!" Tần Trọng Hàn chán nản ngồi xuống.
"Thật xin lỗi!" Tiêu Hà Hà biết cái bật lửa nhất định đối với anh rất quan trọng, anh vì cứu bật lửa lại không để ý tay mình, cô thật rất đáng chết!
Tằng Ly ánh mắt ngẩn ra, vội vàng nói: "Phong độ, phong độ, Hàn, phong độ của cậu đâu?"
Tần Trọng Hàn không nói thêm gì nữa nhưng mà mặt đã đen đến mức khiến cho tất cả mọi người đều không dám nói nữa.
Một bữa cơm để chuyện bật lửa này làm cho mọi người cũng bị mất khẩu vị.
Tiêu Hà Hà cầm văn kiện đưa lên, hướng về phía Tần Trọng Hàn cúi thấp người: "Tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cái bật lửa cho ngài!"
Nói xong câu này, Tiêu Hà Hà thật nhanh chạy ra ngoài, vẻ mặt tái nhợt làm cho người ta đau lòng.
"Hà Hà!" Ngô Tân Tuyên trợn mắt nhìn Tần Trọng Hàn một cái cũng đuổi theo.
"Hàn! Phản ứng của cậu quá đáng!" Tằng Ly thở dài: "Cũ không đi, mới không đến! Nên là lúc quên!"
"Hà Hà! Cô chờ một chút!" Ngô Tân Tuyên đuổi kịp Tiêu Hà Hà. "Cô không có sao chứ?"
Vành mắt Tiêu Hà Hà đã hồng hồng. "Là tôi vô tình phá hủy bật lửa của tổng giám đốc, tôi biết cái bật lửa đối với anh ấy nhất định rất quan trọng! Tôi có thể hiểu được!"
Lần này, Tiêu Hà Hà không có tức giận, ngược lại rất áy náy.
"Hà hà, chớ để ở trong lòng!" Ngô Tân Tuyên vỗ vỗ bả vai cô.
"Chị Ngô, cám ơn chị, chị giúp em nói với tổng giám đốc, em thật không phải cố ý!" Tiêu Hà Hà cắn cắn môi, khổ sở cười một tiếng. "Em biết cảm giác mất đi đồ mình quý giá nhất!"
---
"Mễ Cách, thật xin lỗi!" Tiêu Hà Hà rất xin lỗi nói: "Lần trước đem quần áo của chị làm hư, lần này còn hỏi chị mượn tiền!"
"Em còn khách sáo với chị? Chúng ta không phải chị em tốt sao?" Mễ Cách mở miệng: "Em chắc sẽ đi mua cái bật lửa đắt tiền như vậy để bồi thường cho ông chủ sao?"
"Không còn cách nào, em vô tình làm hư đồ của người ta mà!" Tiêu Hà Hà thở dài.
"Ai! Được rồi! Chúng ta đi mua!" Mễ Cách chỉ cảm thấy vật kia quá mắc "Tốn chừng mấy vạn mua một cái bật lửa mắc như vậy, đền nổi sao?"
"Đắt đi nữa cũng không sánh bằng vật quan trọng trong tay người ta!" Tiêu Hà Hà thở dài nói. "Chỉ sợ tốn hết mấy tháng cũng không có tiền trả!"
"Đừng nói đến tiền! haiz!"
Tiêu Hà Hà rốt cuộc mua một cái bật lửa S. T. Dupont, đều là màu bạc, ông chủ nói giá thị trường là 5 vạn, Mễ Cách tìm người quen, 3 vạn liền mua đươc.
Ngày thứ hai.
Tiêu Hà Hà thấp thỏm cầm túi đựng cái hộp tuyệt đẹp đi tới phòng làm việc của Tần Trọng Hàn, được cho phép liền chậm chạp tiến vào.
Tiêu Hà Hà đem cái hộp để lên bàn, bất an cúi đầu nói: "Tổng giám đốc, cái này, cái này là tôi bồi cho ngài! Ngày hôm qua là tôi không đúng!"
Tần Trọng Hàn nheo lại tròng mắt, đem gương mặt mờ mịt luống cuống của cô khóa chặt đáy mắt nhưng không nói một lời.
Tiêu Hà Hà cắn môi, thấy anh không nói lời nào, lại nói: "Tôi biết bị người khác phá hư đồ mình yêu mến nhất tâm tình sẽ rất khổ sở, tôi cũng biết cái bật lửa này không phải là cái ban đầu, tôi thật xin lỗi, thật thật xin lỗi!"
Anh vẫn không nói lời nào nhưng mà ánh mắt nguy hiểm làm cho người khác cảm giác được rợn cả tóc gáy. Tiêu Hà Hà cẩn thận ngước mắt lên nhìn anh, lúc tiếp xúc tới tầm mắt anh lập tức lại rũ xuống.
Tần Trọng Hàn im lặng không lên tiếng, nhìn cô chằm chằm thật lâu, ánh mắt như chim ưng sắc bén, dò xét cô gái nhỏ trước mắt, cô cho là bồi thường liền xóa bỏ sao?
Thấy anh còn chưa lên tiếng, Tiêu Hà Hà có chút không nhịn được rồi: "Tổng giám đốc, tôi sai rồi!"
"Đi ra ngoài!" Anh đột nhiên mở miệng.
"Hấc...c!" Chợt giương mắt, tầm mắt đang đối diện với một đôi mắt lạnh lùng nhưng lại mang chút hứng thú, trong nháy mắt biểu tình sững sờ.
"Để đồ xuống, đi ra ngoài, cô biết?"
"Hấc...c!" Tiêu Hà Hà vừa nghe anh đã chấp nhận, trong lòng áy náy lập tức đã vơi nhiều, nhanh chóng gật đầu: "Vâng tổng giám đốc, tôi lập tức đi ra ngoài làm việc!"
Tựa như nhận được ân xá vậy, Tiêu Hà Hà lập tức tung tăng khỏi phòng làm việc tổng giám đốc.
Mà Tần Trọng Hàn nhìn cái hộp trên bàn, ánh mắt thâm thúy híp lại, giơ tay lên đem cái hộp kia ném vào trong ngăn kéo, lại bắt đầu phê duyệt văn kiện.
Ăn xong cơm tối, Tiêu Hà Hà đang thu gom chén đũa. "Thịnh Thịnh, con ở nhà ngủ sớm một chút được không?"
"Mama, me không nên đi làm việc, Thịnh Thịnh có thể nuôi mẹ!" Thịnh Thịnh xoắn xít khuôn mặt nhỏ nhắn như một tờ giấy "Buổi tối đi ra ngoài làm việc sẽ rất mệt mỏi! Gặp phải tên háo sắc làm thế nào?"
"Con trai ngốc, không đi làm việc mẹ trả tiền cho dì Mễ Cách như thế nào chứ?"
"Nhưng mà..."
"Ngoan! Ở nhà nghe lời, xem xong phim hoạt hình liền ngủ, mẹ sẽ rất mau trở về!" Tiêu Hà Hà hôn lên má của con trai, mới đi về phòng ngủ thay quần áo, quần jean, áo thun! Sau đó cầm một cái cặp đi ra cửa.
Bất Dạ Thành.
Đường phố một góc vô cùng náo nhiệt, mờ mịt dưới đèn đường, một cô gái dáng người mảnh khảnh buộc tóc đuôi ngựa đang ở đó rao hàng.
"Mại dô! Các vật phẩm trang sức hình thú cá tính, có cần gì?"
Bên cạnh trên cái rương còn để một cái tờ giấy, trên đó viết: Quà nhỏ, biện pháp tinh nghịch thời thượng cá tính.
Vây xem đa số là các cặp tình nhân trai gái, thoải mái cầm lên mấy cái, đưa tiền, trẻ tuổi trai gái đối đáp mấy lần, cười mập mờ, sau đó hai người tay tay trong tay nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.
Cô gái bán "biện pháp" chính là Tiêu Hà Hà, cô thành thạo kêu: "Đồ dùng tình dục, cá tính thời thượng, vì an toàn cùng sức khỏe của mọi người, mời nhìn một chút đi!"
Dần dần người nhiều hơn, đa số là các đôi học sinh yêu nhau, thấy bên trong hộp giấy của cô gái đều rất tò mò.
Trong hộp giấy nơi nơi tràn ngập màu hồng màu đỏ chói mắt, biện pháp phòng ngừa các loại mới lạ, cô gái vừa thấy người nhiều hơn, dứt khoát bày một tấm nylon vải trên mặt đất, áo mưa rực rỡ muôn màu lộ hết xinh đẹp, làm cho người ta bất giác mặt đỏ tai hồng.
Dõi mắt toàn bộ trên sạp nhỏ, toàn bộ đồ trang sức đều do áo mưa cải trang mà thành, biện pháp hữu dụng làm đồ trang sức điện thoại di động, cảm ứng khí, kẹo que, bình an phù, gương vân vân, còn có khoảng thời gian trước bị internet tranh cãi rất nóng " vòng tai biện pháp ", nhiều loại vật phẩm khiến cho người hoa cả mắt.
"Nhìn một chút đi! Rất nhiều vật phẩm!" Tiêu Hà Hà nghiêm túc giải thích.
"Bà chủ, chúng tôi lấy cái này!"
"Cái này cũng lấy! Bà chủ có hiệu quả hay không, nếu không sẽ đến phá bà nha?" Không biết người nào trêu chọc hỏi một câu.
Tiêu Hà Hà mặt đỏ lên, tiếp đó lại bỏ ngượng ngùng nói: "Sẽ không phá nha, cái này có ký hiệu phòng giả, nhà máy chân chính sản xuất bảo đảm chất lượng!"
"Bà chủ, bà có dùng qua không?" Lại một chàng trai thổi tiếng huýt sáo.
Tiêu Hà Hà ánh mắt nhanh như chớp chuyển một cái, lóe một tia hồ ly gian xảo: "Người bạn học này, chị ngươi là lão thái bà, làm sao có thể chưa dùng qua, yên tâm đi, rất dễ xài nha!"
" Hấc...c! Không nhìn ra bà chủ rất cởi mở nha!"
"Không cởi mở sao bán vật này? Em trai, cậu có mua hay không? Không mua chớ ảnh hưởng chị làm ăn?" Tựa hồ đã thấy nhiều loại cảnh tượng này, Tiêu Hà Hà tự trấn tĩnh.
"Ha ha ha..."
"Được! Chúng ta mua!" Lại có người mua.
Tiêu Hà Hà bận bịu thu tiền thối tiền, chỉ chốc lát sau, trong rương đồ mua đã hết hơn phân nửa.
Mà lúc này, đột nhiên một cổ hơi thở chèn ép bay tới, người vây xem trong nháy mắt thuận lợi nghiêng đầu, hướng phía sau lưng nhìn lại.
Trên mặt cô gái lại lóe vẻ hưng phấn. "Nha! Anh đẹp trai! Thật là đẹp trai!"
"..." Tiêu Hà Hà có chút khó hiểu, bỗng nhiên cảm thấy phía trước có loại cảm giác bị áp bách mãnh liệt.
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên, ánh mắt ở trong khoảnh khắc chạm đến người đang đi tới, trong lòng nhất thời ngẩn ra.
Không khí cũng đọng lại, vốn là đám người huyên náo đột nhiên trầm tĩnh lại, không có một người mở miệng.