"Cánh tay chị bị thương rồi. Cái này là thuốc tiêu viêm, tan máu bầm. Chị lấy mà bôi đi, em về phòng đây.”
Sáng hôm sau, Trúc Thường Hi vẫn như thường lệ xuống nhà ăn sáng trước khi đi học. Trên bàn ăn, cô tiếp tục nghe ba mẹ cằn nhằn vì điểm bài kiểm tra vừa rồi không tốt chút nào.
Cô ăn cũng không ngon miệng nên cũng đi ra xe trước, Trúc Ngữ Tịch là người theo sau. Thời điểm xe lăn bánh ra khỏi cổng biệt thự của Trúc gia, cô tự dưng cảm thấy có gì đó sai sai. Người con gái bên cạnh ngồi vô cùng sát vào cô, đến mức da thịt nơi cánh tay của hai người chạm vào nhau.
Bình thường mấy năm nay dù đi học chung một xe nhưng hai người luôn giữ khoảng cách rất xa, mỗi người ngồi một góc không ai quan tâm đến ai, cũng không ai nói năng gì.
Nhưng hôm nay tự dưng Trúc Ngữ Tịch lại ngồi gần thế này làm cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô len lén nhích ra một chút để tạo khoảng cách với cô ấy, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nhưng một lúc sau, thân thể kia lại tự động dính sát vào cô. Trúc Thường Hi quay qua dòm chị gái, thì thấy cô ấy vẫn chỉ đang cầm sách chăm chú học bài. Cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Chiều nay có trận đấu cầu lông giữa trường cô cùng với trường khác. Tất nhiên rất nhiều học sinh kéo đi xem, họ đều muốn đến xem chị gái Trúc Ngữ Tịch của cô. Chưa đến giờ thi đấu nhưng trên khán đài đã bị lấp đầy gần hết, may là bạn cùng bạn Nhạc Ninh đã giành chỗ trước cho cô.
"Các cậu đi đâu mà lâu vậy? Không phải nói hết tiết sẽ chạy ra đây liền sao?”
"Thì tớ đi mua đồ ăn vặt cho chúng ta.”
Nhạc Ninh vừa xé một bịch bánh snack ra thì đột nhiên đẩy đẩy vai cô: “Chị cậu hình như đang nhìn về phía này kìa, là nhìn ai vậy?”
Trúc Thường Hi vô thức ngẩng đầu dòm về phía đội cầu lông đang khởi động bên cạnh đường biên nói chuyện vui vẻ với nhau, chỉ có duy nhất một mình Trúc Ngữ Tịch là chằm chằm nhìn về hướng này.
Trúc Thường Hi nhìn thấy rất rõ cô ấy đang nhìn vào mắt mình không dứt, cô cũng không nhận ra được biểu cảm trên gương mặt cô ấy là thế nào.
Không hiểu vì sao tự dưng cô lại luống cuống cụp mắt né tránh. Từ sau đêm qua, đột nhiên con mắt cô nhìn Trúc Ngữ Tịch lại có vẻ khác hẳn trước đây.
"Tớ cũng không biết.”
"Chắc là nhìn cậu chứ không phải ai khác đâu.”
Trúc Thường Hi ngạc nhiên, chột dạ: “Sao lại là tớ chứ?”
“Thì cậu là em gái Trúc Ngữ Tịch, nên cậu ấy mới nhìn. Chứ với tính khí của cậu ấy thì thèm để ý đến ai?”