Việc mẫu thân là Khương Hoàng Hậu bị trúng độc mà chết, vẫn là tâm bệnh của Ân Giao, giờ đây nghe được mẫu thân còn sống, dĩ nhiên Ân Giao rúng động toàn thân vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi:
"Phụ hoàng! Lời người có thật chăng? Mẫu hậu giờ đang ở nơi nào?"
Trương Tử Tinh hừ lạnh một tiếng, cũng không trực tiếp trả lời mà cất tiếng hỏi:
"Nếu đúng là lời của Quảng Thành Tử chính là ý trời, thì mẫu hậu của ngươi sao lại có may mắn thoát khỏi tai kiếp?"
Thương Thanh Quân nhìn bộ dáng sốt ruột của Ân Giao bèn nói xen vào:
"Giao nhi, việc này là tuyệt đối chính xác. Cách đây không lâu ta vừa mới trò chuyện với Văn Sắc tỷ tỷ. Không những mẫu hậu của ngươi không việc gì mà ngay cả Lệ phi, Nhu phi hai vị nương nương đều bình yên vô sự"
Ân Giao đang trong cơn kích động lại nghe Trương Tử Tinh nói tiếp:
"Nếu độc kế của Xiển Giáo thành công, Chu hưng Thương diệt, ta, mẫu hậu của ngươi và các vị nương nương cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết. Đến lúc đó ngươi trở thành cánh hẩu với Xiển Giáo, tính mạng được bảo toàn. Nói không chừng, Cơ Phát kia vì lung lạc lòng người còn có thể phong ngươi làm chư hầu để dẹp yên dư dân của nhà Ân."
Trên thực tế Chu Vũ Vương quả thật đã tiến hành như vậy, đứa con của Trụ Vương vẫn bảo toàn được tính mạng. Sau này khi Cơ Phát băng hà, Võ Canh vừa bị giám thị vừa bị quản thúc, sau đó bị xúi giục liên hợp tạo phản, đáng tiếc bị Chu Công Đán tiêu diệt.
Ân Giao khóc ròng mà nói:
"Nhi thần tình nguyện cũng phụ hoàng và mẫu hậu đồng sinh cộng tử! Cúi mong phụ hoàng ân chuẩn cho nhi thần được gặp mẫu hậu một lần"
"Vậy ngươi có còn muốn giết Tiêu Dao Tử hay không?"
Ân Giao vội vàng lập trọng thệ nói:
"Nhi thần được phụ hoang ân sủng điểm ngộ tự biết lúc trước ngu dốt đi lạc lối, từ nay về sau không bao giờ chịu sự chi phối của Xiển Giáo, nguyện đem sở học, toàn tâm toàn lực phò tá phụ hoàng tiêu diệt phản thần Tây Chu. Nếu có vi phạm sẽ bị trời tru đất diệt!"
Trương Tử Tinh ra hiệu cho Ân Giao đứng lên mà nói:
"Hiện giờ chiến tranh Nhân giới cấm dùng đạo thuật, sở học của người đã không còn đất dụng võ. Ngươi cũng không cần lập thệ, nếu ta không tin ngươi thì sao lại có thể nói rõ mọi chuyện uẩn khúc cho người hay? Ngươi đã lập thệ với Quảng Thành Tử, giờ phải tìm cách hóa giải lời thề kia cho xong.."
Trong lòng Ân Giao dấy lên nỗi xúc động vô bờ bến, chỉ biết gật đầu không nói được gì. Chợt thấy dung mạo Phụ hoàng bỗng có biến hóa, trong phút chốc đã trở thành một khuôn mặt nam tử bình thường trên má có một vết sẹo, chính là người đã từng gặp qua trên triều, mà mình đang truy tìm muốn đỏ cả mắt, quốc sư Tiêu Dao Tử.
"Thật ra khi ngươi không đối phó với Tiêu Dao Tử thì ngươi không chỉ thóat khỏi tiếng xấu là giết cha mà còn tự cứu lấy mạng cho mình!"
Ân Giao nhất thời chấn động, đã thấy Tiêu Dao Tử phất tay, một cỗ lực lượng cường đại bỗng ập đến, ngay cả chính mình cũng không thể động đậy, thậm chí tiên lực trong cơ thể cũng bị dồn ép mạnh mẽ, căn bản là không thể ngưng tụ được.
Trương Tử Tinh lại khẽ phất tay, giải trừ trói buộc trên người Ân Giao, khôi phục lại diện mạo nguyên bản của mình, lắc đầu nói:
"Khi ở Tam Sơn quan, sư phụ của người Quảng Thành Tử từng bị ta bắt sống, Ngọc Đỉnh Chân nhân cũng chết dưới tay ta. Hôm trước ngay cả Tam tiên ở Đông Hải là Từ Hàng, Văn Thù, Phổ Hiền liên thủ cũng không địch nổi ta. Cho dù chất độc trong tay Ân Hồng có đến từ Thiên giới, ngay cả Dao Trì Kim Mẫu đích thân hạ độc cũng không làm ta tổn thương mảy may. Chỉ là không hiểu tại sao Xiển Giáo lại dùng ngươi đối phó ta. Rốt cuộc là đang mưu tính chuyện gì?? "
Tiêu Dao Tử chính là phụ thân! Sự kinh hãi trong lòng của Ân Giao đã lên đến tột đỉnh, trong phút chốc minh bạch thêm nhiều điều, trong lòng tràn ngập sự khó tin.
Trương Tử Tinh nhìn Ân Giao đang trợn mắt há mồm, thở dài nói:
"Nếu không phải Tiêu Dao Tử là ta, nếu không hiểu được số trời, không định mưu bày kế thì làm sao có thể chuẩn bị chu toàn, lấy phương pháp thế thân cứu mẫu hậu ngươi thóat khỏi họa sát thân? Làm sao có thể duy trì được cục diện Tây Chu đối đấu với Xiển Giáo và Tây Phương Giáo đến giờ này?"
Đến giờ sự kinh ngạc trong lòng Ân Giao đã dần dần chuyển thành kính sợ lẫn sợ hãi, trong lòng thầm than: năm đó phụ hoàng lập ra tam thư, tạo vô số đồ vật lạ, cứu vớt nô lê, dẹp loạn Đông Di, thiên hạ kính phục, sau đó mê luyến Đát Kỷ đắm chìm trong sắc đẹp, tưởng chừng trở thành hôn quân, không ngờ đã biết trước số trời, âm thầm mưu tính. Cũng không ngờ rằng phụ hoàng vẫn quyết tâm chiến đấu đến cùng, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, chẳng hề khiếp sợ dù đối thủ là Tiên nhân, Thánh Nhân. Ân Giao bỗng như trở lại thời niên thiếu, trong lòng nổi lên sự kính sợ và sùng bái khi đối mặt với phụ thân.
Có điều Ân Giao lần này ám sát Tiêu Dao Tử cũng không phải là không có gì làm chỗ dựa. Phiên Thiên Ấn kia đã được Nguyên Thủy THiên Tôn thi triển phù chú đặc biệt, đến lúc mấu chốt còn có thể nổ tung, phát huy sức mạnh đáng sợ.
Trương Tử Tinh nghĩ đến việc suýt bị ám hại dưới Tóai Tinh Trùy của Thân Công Báo mà không khỏi nhíu mày suy nghĩ, nếu Ân Giao dùng Phiên Thiên Ấn để lấy mạng của "Tiêu Dao Tử", đối với Xiển Giáo mà nói quả là một vụ mua bán có lợi. Chẳng trách Quảng Thành Tử lại dốc hết sạch vốn đem bảo vật quý nhất cho Ân Giao. Nhưng cho dù Ân Giao có ra tay, cũng chưa chắc gặm nổi cục xương "Tiêu Dao Tử", rốt cuộc Xiển Giáo đang suy tính chuyện gì?
Mọi chuyện tiếp theo tương đối thuận lợi, Ân Giao lập thệ sẵn sàng quên mình phục vụ vì Trưởng Tử Tinh, còn đem nguyên hồn bổn mạng dâng lên để biểu lộ quyết tâm. Trương Tử Tinh sớm hiểu rõ tâm tính của Ân Giao, hơn nữa dù sao cũng là máu mủ của Khương Văn Sắc, chính mình theo dõi sự lớn lên và trưởng thành của hắn, tuy không phải là thân sinh nhưng tính đi tính lại cũng chẳng phải người ngoài, nên nhất quyết không đáp ứng. Bởi vì Tiêu Dao Tiên Phủ có chút đặc biệt cho nên không thể dùng thông tấn khí để liên hệ, may mà tại hành cung, Tam Tiêu có để lại hiển ảnh tiên kính cũng có tác dụng như một pháp bảo truyền tin.
Ân Giao ở tại căn cứ, thông qua pháp bảo rốt cuộc gặp được mẫu thân xa cách bấy lâu, dĩ nhiên cảm xúc dạt dào. Biết được mẫu thân và các vị di nương không những bình yên vô sự lại được một vị thê tử khác của phụ thân vốn là tiên nhân tương trợ, phục dụng tiên đan đạt đến cảnh giới Kim đan, kéo dài tuổi thọ nên mừng vui khôn xiết, trong lòng càng thêm an tâm, nhất quyết vì Đại Thương mà ra sức. Nhìn vẻ mặt vui mừng đến phát khóc của Khương Văn Sắc, trong lòng Trương Tử Tinh cảm thấy vô cùng đau xót, không đành lòng khiến nàng thương tâm, cố ý tránh đề cập đến Ân Hồng trong lời nói. Dù sao đi nữa, Khương Văn Sắc vẫn còn có Ân Giao.
Từ đó Ân Giao được xem như chính thức thông qua khảo nghiệm còn về phía Ân Hồng thì đã lựa chọn cho chính mình một con đường càng lúc càng xa rời.
Trải qua một tháng khua chiêng gõ trống chuẩn bị, Đại Thương quyết định xuất binh tảo phạt Tây Chu, mười vạn tinh binh rầm rộ xuất phát từ Tỵ Thủy quan. Bên Tây Chu cũng đã sớm chuẩn bị mười vạn quân nghênh tiếp. Bởi vì cuộc chiến lần này cực kỳ quan trọng, cho nên trọng trách thống lĩnh quân Thương dĩ nhiên phải là Văn Thái sư, còn ấn soái phía Tây Chu thì do Thừa tướng Khương Tử Nha nắm giữ.
Hai bên dựng trại đóng quân tại Kim Kê Lĩnh và núi Thủ Dương. Lần trước tại nơi này, quân Chu đã đại bại trước quân Thương, ngay cả trọng kỵ binh niềm tự hào của Cơ Phát cũng suýt chút nữa là toàn quân bị diệt. Hiện giờ thăm lại chốn xưa, tinh thần quân Thương tất nhiên là vô cùng phấn chấn
Hai bên vừa dàn quân hạ trại không lâu, trên không trung bỗng xuất hiện pháp thân của lục thánh. Sáu pháp thân này mang đến một cỗ uy áp khó thể diễn tả được, dường như đó là đại biểu cho cả đất trời, khiến cho trong lòng binh tướng của cả hai bên dấy lên nỗi khiếp sợ, không dám ngẩng đầu, tất cả đều quỳ rạp trên đất, ngay cả ngựa thậm chí chim bay thú chạy ở vùng lân cận cũng không ngoại lệ.
Một pho tượng pháp thân ở giữa râu tóc bạc trắng, mở miệng nói:
- Trận chiến giữa Chu Thương lần này, tiên gia tu sĩ các nơi không được tham dự. Bắt đầu từ hôm nay, chiến trường của hai bên sẽ được thi triển cấm thuật. Bất kể là đạo thuật hay tiên thể đều không có tác dụng. Chiến tranh của Nhân giới phải do Nhân giới tiến hành, nếu có vi phạm, sẽ bị trừng phạt.
Âm thanh ẩn chứa uy áp cường đại vang vọng như rung chuyển cả đất trời. Không chỉ có quân đội hai bên trên chiến trường, toàn bộ Đại Thương, kể cả chư hầu bốn phương cũng nghe rõ mồn một như có người cầm loa kê sát tai mà hét, quân dân ở trong thành vội vã dâng hương quỳ lạy.
Nói xong câu đó, pháp thân của lục tôn biến mất cùng lúc, áp lực rung trời chuyển đất kia cũng theo đó mà tan vào hư không. Bạn đang đọc truyện tại