Lục Áp hướng Nữ Oa nương nương nói "Lời hứa với Yêu tộc nhị hoàng", chính là vì trên thực tế là nàng vẫn chưa làm xong một điều hứa hẹn. Năm đó khi yêu ma nhị tộc đại chiến, Nữ Oa nương nương còn chưa thành thánh. Đế Tuấn cùng Đông hoàng từng mời cường giả yêu tộc là Phục Hi cùng Nữ Oa gia nhập thiên giới, nhưng đều bị cự tuyệt. Yêu tộc nhị hoàng cũng không có buông tha như vậy, sau nhiều lần thỉnh cầu tương trợ, Nữ Oa nương nương cũng vì nể tình, cuối cùng đáp ứng là ở thời khắc mấu chốt sẽ xuất lực tương trợ yêu tộc. Nhưng sau này Phục Hi tính ra thiên đạo sắp trọng liệt, yêu ma nhị tộc đều có hiện tượng suy sụp, nếu tham gia một trận tranh đấu vô ý nghĩa chôn vùi tánh mạng, không bằng lưu lực để dụng thân, sau nghĩ cách bảo toàn cùng kéo dài số mệnh yêu tộc.
Cuối cùng sau khi yêu ma quyết chiến, Phục Hi cùng Nữ Oa cố ý tránh mặt khiến yêu tộc nhị đế không tìm được, cũng không mượn được Hà Đồ của Phục Hi, cuối cùng Ma tộc lưỡng bại câu thương, yêu tộc nhị đế thân vẫn trong trận chiến ở Ngũ Tiên Sơn.
Hiện giờ Lục Áp đưa ra việc này, là lấy thân phận "Khổ chủ người nhà" yêu cầu "Đương sự" tiến hành bồi thường.
Trên người Nữ Oa nương nương tản mát ra up áp nhàn nhạt, khiến Lục Áp dần dần căng thẳng, nhưng trên mặt hắn thần sắc vẫn không đổi.
- Nương nương, lần này ta cả gan nhắc lạ chuyện xưa, không có ý khác, chỉ vì thỉnh nương nương niệm tình đồng tộc cũ, đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ cho ta mượn dùng một chút, trừ đi kẻ địch là ma thần tộc kia, để tránh sinh linh đồ thán.
"Niệm tình xưa?" Ánh mắt Nữ Oa nương nương trở nên lãnh đạm hơn, bỗng nhiên triệt hồi uy áp, nói:
- Cũng được, đồ này ta sẽ cho ngươi mượn dùng một lần, vừa lúc chấm dứt đoạn nhân quả năm đó.
Nữ Oa nói xong, trước người Lục Áp xuất hiện một bản đồ bán trong suốt, trôi nổi trên không, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Lục Áp nhận thấy đây đúng là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trong lòng mừng rỡ, thi lễ sâu, tiếp nhận vật, cáo từ.
Nữ Oa nương nương nhìn thân Ảnh Lục Áp đã đi xa, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh đầy thâm ý, suy nghĩ về tình cảnh mới vừa rồi ở Bát Cảnh Cung.
Sau khi chúng thánh thương nghị, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tây Phương nhị thánh đều rời khỏi Bát Cảnh Cung. Ngay khi Nữ Oa vừa ra ngoài cung, thì nghe thấy Thông Thiên Giáo Chủ kêu lên:
- Nương nương dừng bước.
Nữ Oa nương nương xoay người lại, đã thấy Thông Thiên Giáo Chủ hướng nàng chắp tay nói:
- Lần trước ở Kim Kê Lĩnh, bần đạo cùng hai vị sư huynh giằng co(ở đây là giằng co với Tây Phương Giáo), nương nương dù chưa ra tay, nhưng cũng giúp bần đạo hòa giải. Bần đạo xin tạ ơn.
Nữ Oa nương nương ngầm đoán được dụng ý của Thông Thiên Giáo Chủ, trong miệng nói:
- Đạo huynh khách khí, năm đó ta từng thiên tử đánh cuộc, nếu trong sát kiếp thánh nhân tranh đấu, thì sẽ tương trợ phương nào ít người hơn, để cân bằng, hóa giải tranh đấu. Kỳ thật ngày ấy đạo huynh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đấu Tây Phương nhị thánh, ta đã tới rồi, nếu Lý đạo huynh mà ra tay, ta đành tương trợ Tây Phương Giáo. Ta vốn với hẹn ước ngày xưa không mấy quan tâm. Cũng không từng nghĩ là bởi vì vậy mà cuốn vào trong sát ách của tranh đấu giữa thánh nhân, cuối cùng cũng không thể chỉ lo thân mình.
Thông Thiên Giáo Chủ sớm từ Trương Tử Tinh biết được việc này. Hơn nữa trong Tru Tiên Trận Nữ Oa nương nương là một mấu chốt để cân bằng lực lượng song phương. Lập tức cười nói:
- Đại sư huynh từng nói. Đại thế của Thiên đạo, Huyền Đạo, Nhân đạo là phải ở trong tai kiếp. Cho dù chúng ta là thánh nhân, cũng vô pháp tránh được. Như thế nào có thể chỉ lo thân mình? Ngay sau trong Tru Tiên Trận của bần đạo. Khó tránh khỏi lấy ít địch nhiều. Còn phiền nương nương khống chế một người.
Nữ Oa nương nương đã sớm đoán được Thông Thiên Giáo Chủ sẽ có thỉnh cầu này. Thở dài nói:
- Ngày xưa thất ước một lần. Đến tận hôm nay vẫn khó khăn như vậy! Cũng được. Đang ở trong sát kiếp. Tự nhiên phải hoàn thành nhân quả. Đến lúc đó trong Tru Tiên Trận. Ta tự nhiên sẽ kiềm chế một vị thánh nhân. Chẳng qua, Thông Thiên Đạo huynh Cho dù ta khống chế một người thì ngươi cũng khó có thể lấy một địch hai.
Thông Thiên Giáo Chủ âm thầm tính toán. Nhị thánh? Nếu không có Thái Thanh Lệnh. Chỉ sợ còn có thể là lấy một địch ba! Trong miệng lại nói:
- Bần đạo cùng nương nương là thánh nhân, đều là vạn kiếp bất diệt thân. Cho dù thua, cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng lần này vì môn hạ trong giáo mà tranh giành vận khí., nếu thất bại sẽ rất thảm nên mới dầy mặt nhờ cậy thế này. Nương nương chỉ cần kiềm chế dùm ta một thánh. Còn lại ta tự có thể lo liệt được.
Nữ Oa nương nương gật đầu. Thông Thiên Giáo Chủ mừng rỡ:
- Nương nương lần này trượng nghĩa. Bần đạo liền ghi khắc trong tâm khảm. Nơi này xin tạ ơn trước. Ngày sau bất luận Tru Tiên Trận thắng bại như thế nào, bần đạo tất báo đáp.
Nữ Oa nương nương khách sáo vài câu rồi mới hồi cung. Lần này suy nghĩ trước sau, càng lúc càng cảm thấy có gì không ổn. Ngày trước thiên tử lập điều kiện ở miếu Nữ Oa lại làm cho mình phải bôn ba xuôi ngược, cuối cùng còn bị cuốn vào cuộc chiến của thánh nhân. Hay là . . . . . . . Thiên tử lúc đó đã thực sự dự kiến trước được ? Chẳng qua hiện giờ đại thế đã thành, cho dù chính mình trong Tru Tiên Trận tương trợ Triệt Giáo, Đại Thương cùng Triệt Giáo cũng khó tránh khỏi tan vỡ. Vẫn như tính toán lúc trước của lục thánh là Chu hưng Thương diệt mà thôi.
Nữ Oa nương nương nghĩ tới đây, cũng không tiếp tục nghĩ nữa. Đối với môn nhân liên can nói:
- Hôm nay tại Bát Cảnh Cung Lục Đại thánh nhân đã nghị định. Cuộc chiến nhân giới, kể từ giờ, tất cả Huyền Đạo tiên nhân hoặc đạo thuật chi sĩ đều không được tham chiến. Hơn nữa cấm dùng hết thảy đạo thuật để khỏi tránh kiếp nạn. Các ngươi nên tĩnh tâm tu hành, không được rời khỏi nơi đây nửa bước. Ai vi phạm phạt nặng không tha. Bạn đang đọc truyện được copy tại