Nam tử mặt đỏ trên mặt lộ ra vẻ coi thường, dường như tình huống này đã sớm trong dự liệu của hắn, thanh quang trong tay lại lướt đến lần nữa.
Vách chắn phòng ngự của Hiển Ảnh kính không thể coi thường, pháp bảo của Chân tiên bình thường vốn không thể phá vỡ được, không nghĩ đến nam tử mặt đỏ này lợi hại như thế, dựa vào lực lượng của bản thân lại có thể nhẹ nhàng đánh tan nó!
Đát Kỷ mặt lộ vẻ kinh hãi, trước người bỗng nhiên xuất hiện hai dải cầu vồng giống như giao long cuốn lên trên.
Hai đạo cầu vồng đó chính là Hồng Vân song kiếm của Đát Kỷ. Cặp song kiếm này chính là năm đó Đát Kỷ dựa vào nguyên thần để sử dụng, sau khi đoạt xá mặc dù sức mạnh không dủ nhưng cùng với song kiếm vẫn có một loại cảm giác liên thông vi diệu, không cần tế luyện liền có thể vận dụng linh hoạt như ý. Đát Kỷ trong lúc cùng tu luyện Thiên Yêu mị thuật và thuật song tu lại phát hiện ra diệu dụng mới của Hồng Vân song kiếm, uy lực hơn xa lúc trước, đây có thể xem như pháp bảo mạnh nhất của nàng rồi.
Thế nhưng pháp bảo mạnh nhất này đối với nam tử kia vẫn vô dụng như cũ. Nam tử cũng không như tiên nhân bình thường, đem trường đao trong tay phóng đi, giống như Đát Kỷ "điều khiển từ xa" để chiến đấu mà lại giống như một võ giả bình thường cầm trường đao cận thân công kích. Hắn ta chân đạp một bộ pháp lạ lùng, thanh quang trong tay đại khai đại hợp, tự nhiên như ý dần dần dồn hai dạo cầu vồng lui lại sau, cuối cùng quay lại vào tay Đát Kỷ, hóa thành song kiếm.
Đát Kỷ biết kẻ địch tu vi mặc dù không quá mạnh nhưng tuyệt đối là kình địch, lập tức tập trung tinh thần huy động song kiếm cùng nam tử mặt đỏ quấn lấy nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại