Trương Tử Tinh thấy nàng nghi hoặc, thầm thở ra một hơi, vội vàng điều chỉnh hóa giải cỗ lực lượng nóng rực xâm nhập vào trong người, thầm chửi ả đàn bà điên này quá nóng tính, chưa nghe đầu đuôi chi đã ra tay hạ sát thủ, lại còn vòng bảo hộ kim cương thủy tinh kia, chế tạo không rẻ, lại cứ thế mà…
"Nữ Bạt, làm người không được quên gốc, chẳng lẽ ngươi không nhận ra Hiên Viên Ngự Long Quyết này sao?"
Nữ Bạt nghe được, vụ khí màu vàng trên người thu liễm, kinh ngạc nói: "ngài không phải truyền nhân của Xi Vưu sao? Vì sao lại biết Hoàng Đế pháp quyết?"
Trương Tử Tinh biết Hoàng Đế có ân với nàng, cười lạnh nói: "Đại Thương đều là con cháu Hoàng Đế, quả nhân sao có thể là truyền nhân Xi Vưu? Phệ Phách kia chỉ là lúc ta chinh Đông ngẫu nhiên có được mà thôi".
Câu này nghe thực hay ho, sách sử ghi lại: Hoàng Đế có 25 người con, theo họ cha có 14 người. Xét tới cùng, Húc, Đế, Đường, Ngu, Thuấn cùng với quân vương nhà Hạ, Thương, Chu đều có thể coi là hậu duệ Hoàng Đế. Nữ Bạt nghe cũng tin nửa phần, vì nàng vốn là nghĩa nữ Hoàng Đế, tất nhiên biết Hiên Viên Pháp Quyết này tuyệt không phải người thường có thể có được.
Trương Tử Tinh thấy cô nàng nghi hoặc, lại lập tức ném ra một quả tạc đạn: "Quả nhân cảnh cáo ngươi, nếu còn dám vọng động, tất sẽ hối hận cả đời, bởi vì…Ứng Long kia đã rơi vào tay ta!"
Nữ Bạt run người, buột miệng nói: "Không thể nào! Ứng Long tại phương nam xa xôi, tu vi còn hơn ta, ngươi làm sao…"
Trương Tử Tinh cắt lời nàng: "Chớ có quên quả nhân làm sao bắt được ngươi! Có linh phù của thánh nhân kia, bắt thêm một tên Ứng Long có chi là khó".
Ánh mắt Nữ Bạt chợt ảm đạm, hồng quang trong mắt mờ đi, hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Ứng Long là Ứng Long, Nữ Bạt là Nữ Bạt, hắn cùng ta có quan hệ gì? Ngươi cứ việc xử tử hắn…"
Trương Tử Tinh lắc đầu than thở: "Đáng tiếc a, đáng tiếc! Quả nhân vừa tuyên cáo thiên hạ đã trừ diệt ngươi, tên Ứng Long kia liền vội chạy tới Triều Ca, liều mạng cũng muốn báo thù cho ngươi, cuối cùng đánh thua bị trói, đáng tiếc thâm tình của hắn a, nghìn năm không đổi, không ngờ lại là tự tác đa tình!"
Nữ Bạt run rẩy cả người, chậm chạp xoay người đi, ngốc ngốc đứng im tại chỗ, thân ảnh khô gầy kia lộ ra vài phần cô độc. Trương Tử Tinh thấy nàng ý động, lại nói: "Ngàn năm tuế nguyệt, si tâm không đổi, thực là ngốc nghếch! Chẳng lẽ ngươi đã quên nam tử vì ngươi không tiếc sinh mạng liều chết đối kháng Xi Vưu? Chẳng lẽ ngươi đã quên nam tử từng vì ngươi mà bỏ qua tiên vị, cam tâm bị lưu đày hạ giới?, Cho dù dung mạo ngươi bị hủy, hắn vẫn một lòng luyến ái! Hôm nay vì ngươi báo cừu, hắn nguyện ý từ bỏ tính mệnh, ngươi thì sao? Ngươi lại bảo ta đi xử tử hắn!"
Nữ Bạt không đáp lời, vẫn ngây ngốc như cũ đứng im bất động, chỉ là đôi mắt màu đỏ đã biến thành trống rỗng vô cùng, phảng phất như mất đi sinh mệnh, nước mắt không kìm nổi tuôn ra như suối, không ngờ cũng là màu đỏ.
Lúc này, một bàn tay ấm áp từ từ đặt trên vai nàng, cơ hồ không e dè lân phiến kinh tởm kia, thanh âm hắn cũng trở nên ôn hòa: "Nữ Bạt, không cần khóc nữa. Cho dù trời vứt bỏ ngươi, ngươi cũng không nên vứt bỏ chính mình, hà huống, ngươi không cô độc một mình, ít ra ngươi vẫn còn có Ứng Long".
Nữ Bạt khẽ run, kinh ngạc nhìn vị thiên tử vừa rồi còn là địch nhân này, hận ý không biết vì sao chợt biến mất không đâu.
Trương Tử Tinh thu tay lại, nghiêm trang nói: "Kỳ thực thiên tử ta đây hoàn toàn không phải như ngươi nói được thiên mệnh bảo hộ, mà ngược lại, ta cùng ngươi giống nhau, đều là người bị trời vứt bỏ!, nhưng ta tuyệt không cam tâm khuất phục thiên mệnh như vậy, cho dù cuối cùng bị hình thần câu diệt ta cũng phải liều cái mạng nhỏ, cùng thiên mệnh quyết chiến một trận!"
Nữ Bạt lộ ra biểu tình không thể tin nổi, nhưng trực giác nói cho nàng, nam tử chí tôn nhân gian này tuyệt không nói dối.
Trương Tử Tinh đem chuyện sát kiếp và việc đánh cuộc với Nữ Oa sơ lược nói qua một lượt, lại tận lực chỉ điểm nàng: "Nữ Bạt, ngươi còn quá chấp mê, kỳ thực diện mạo một người không quan trọng, quan trọng nhất là tấm lòng, ngươi đâu cần xem nặng ngoại hình như vậy?"
Bất kể hắn khuyên nhủ thế nào Nữ Bạt cũng không chịu gặp mặt Ứng Long, nhưng địch ý giữa hai người đã bớt đi không ít. Trương Tử Tinh suy ngẫm một hồi, đưa ra một điều kiện cực kỳ me hoặc: "Ngươi nghĩ xem, bất quá chỉ là huyết chú của tên Lục Anh Ca nhỏ nhoi kia, nếu ta có thể giúp ngươi khôi phục dung mạo, ngươi có nguyện ý gặp lại Ứng Long?"
"Xem ra Ứng Long quả nhiên ở trong tay ngài, còn đem mọi chuyện kể hết", Nữ Bạt lắc đầu nói: "Chỉ là huyết chú kia không phải từ tay Lục Anh Ca mà chính là Dao Trì Kim Mẫu giúp hắn thi thuật. Bây giờ nguyên thần đã hoàn toàn dung hợp với thân thể yêu thi này, nếu mạnh bạo phân khia, ta sẽ hồn phi phách tán, trừ khi thánh nhân xuất thủ, nếu không dù là Huyền Tiên cũng vô dụng…"
"Quả nhiên là mụ yêu bà này", Trương Tử Tinh nghiến răng chửi một câu: "Bất quá, ngươi đừng nên xem thường ta, tu vi ta tuy không bằng yêu bà kia, càng không sánh được với thánh nhân, nhưng ta có thần thông đặc dị, chưa chắc đã không giải được tai ách cho ngươi".
Nữ Bạt nhìn đống thiết bị kỳ quái xung quanh, nghĩ đến hôm đó hắn dùng "pháp bảo" kỳ quái đánh trọng thương mình, trong lòng lại sinh ra một tia hi vọng, nghe tới thiên tử chửi Dao Trì Kim Mẫu thành yêu bà, khó giấu nổi tâm tình kinh hãi.
Nữ Bạt trấn định tinh thần, hỏi một câu mấu chốt: "Nữ Bạt ngu muội, không biết dụng ý của Bệ hạ rốt cuộc là gì? Bệ hạ hao tổn tâm lực giúp ta như vậy, chỉ sợ không phải là đồng tình a".
Trương Tử Tinh thầm nghĩ Nữ Bạt quả không phải là đồ đàn bà thiếu não, gật đầu đáp: "không sai, ta có một yếu sự rất cần Ứng Long hỗ trợ. Mà Ứng Long kia tưởng ngươi đã chết, liều mạng đòi chiến, nên quả nhân mới muốn chữa trị cho ngươi, khiến hắn kinh hỉ, cam tâm hiệu trung với ta".
"Bệ hạ thực là hảo thủ đoạn! nếu ta không đáp ứng, hẳn Bệ hạ sẽ giết chúng ta tiêu trừ hậu hoạn?"
Trương Tử Tinh trầm ngâm đáp: "ngươi đã biết quá nhiều bí mật của ta, ta rất có thể sẽ làm vậy, cũng có thể không. Dù sao, các ngươi cũng ta có nhiều chỗ giống nhau, nói cách khác, "đều là tấm thân phiêu bạt nơi góc trời", nhưng dù ta không giết các ngươi, cũng sẽ cầm tù hoặc phong ấn, tránh tiết lộ bí mật".
"Bệ hạ quả không loại người trá ngụy như Dao Trì Kim Mẫu kia", Nữ Bạt chầm chậm gật đầu: "Nếu Bệ hạ có thể giải trừ tâm kết giữa ta và Ứng Long, hai người chúng ta tuyệt không quên đại ân của Bệ hạ! Chớ nói là một chuyện, dù là một trăm chuyện cũng không dám cự tuyệt".
Trương Tử Tinh mừng rỡ, nhìn thiết bị dung khí vỡ vụn kia, mặt lại lộ vẻ khổ sở: "kỳ thực quả nhân vốn không lừa ngươi, vật kiện kỳ quái này chính là để dò xét lực lượng trong người ngươi. Muốn giải trớ chú trong người, tất phải nhờ vật này, giờ đã bị hủy nghiêm trọng, đành phải chờ sửa chữa lại mới có thể sử dụng được…"
Nữ Bạt thực không ngờ thiết bị kỳ quái kia chính là để "giúp đỡ" mình, không khỏi lộ vẻ xấu hổ, nhưng không nghĩ mình lại một lần nữa biến thành thân chuột bạch thí nghiệm, chỗ khác nhau là lần này hoàn toàn tự nguyện.
Nếu cuối cùng có thể giải quyết vấn đề của Nữ Bạt, không chỉ có thể giúp đôi tình nhân này kết thành nhân duyên, quên đi nghìn năm cay đắng, mà còn có thể giúp Trương Tử Tinh giải quyết một vấn đề hết sức trọng yếu. Vấn đề mấu chốt bây giờ là không biết khoa học hậu thế rốt cục có thể tiêu trừ trớ chú này không.
Tạm thời đặt chuyện Ứng Long, Nữ Bạt qua một bên, Trương Tử Tinh lập tức đem tâm tư đặt lên người Khương Tử Nha. Từ tin tình báo, Khương Tử Nha quả nhiên là tên xui xẻo, cùng tình tiết trong sách giống hệt: Tống Dị Nhân cho hắn trông tửu điếm, ngay tiểu quỷ cũng không vào cửa, vì lượng mưa ít ỏi, trời đất nóng nực, mấy món lợn, dê đều không bán được. Tửu thực đều vì trời nóng mà rất nhanh hỏng; Lại đi bán gà dê, gặp lúc Triều Ca tiếp tục cầu mưa nghiêm cấm sát sinh, vừa vào tới chợ đã bị lính bắt lấy, bỏ cả lợn dê chạy trốn. Đây hoàn toàn là Trương Tử Tinh cố ý bày ra, xem ra Khương Thái Công thực là đen đủi, cũng may Tống Dị Nhân kia quả là người trượng nghĩa, tuy vì hắn tốn không ít tiền, nhưng không hề trách móc một câu.
Một ngày, Khương Tử Nha có cảm giác mình đã khôi phục pháp lực bình thường, chỉ tưởng Nguyên Thủy Thiên Tôn khai ân, vui mừng mà khóc lóc một trận, đồng thời phát hiện ra phong thủy trong năm gian lầu Tống gia trang có chút quái dị, liền ra tay sửa trị. Tiếc là lúc này ngũ quỷ đã sớm bị Trương Tử Tinh bắt đi, hắn tất nhiên không bắt được tiểu đệ nào, cũng may Tống Dị Nhân thấy hắn bình luận phong thủy nghe rất được, nhớ đến vị "pháp sư trẻ tuổi" năm xưa cũng nói vậy, bèn cho rằng Khương Tử Nha cũng có vài phần học thuật, liền giúp hắn mở một quầy coi bói trong Triều Ca.
Khương Tử Nha dù sao cũng ở trên núi Côn Lôn khổ tu 40 năm, tu vi dù không cao lắm nhưng phần thôi toán lại có chút năng khiếu, chuyện hô phong hoán vũ, di sơn đảo hải tuy là phọt phẹt song cũng có thể dọa được người thường. Dù bây giờ thiên cơ điên đảo, nhưng bằng đạo pháp Ngọc Hư Cung này, toán mệnh của phàm nhân hẳn cũng không phải chuyện chi quá khó. Bạn đang đọc truyện được copy tại