"Không sao, tiên sinh là Vũ thần thời Hoàng Đế, giúp Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu, công đức vô lượng, không người không biết, sau Đại Vũ trị thủy, lại xuất lực rất nhiều, công lao vô số. Hôm nay được gặp là may mắn của quả nhân", Trương Tử Tinh khách khí khiến Ứng Long sinh hảo cảm, có điều hắn lo chuyện Nữ Bạt, không có tâm trí đâu đối đáp cùng thiên tử.
"Lễ ngộ của Bệ hạ, Ứng Long cảm kích không thôi, chỉ là Ứng Long lo lắng Nữ Bạt, vạn xin thiên tử nói rõ".
Trương Tử Tinh cười nhẹ: "thực không dấu diếm, chuyện Nữ Bạt là do quốc sư Đại Thương ta Tiêu Dao Tử xử lý".
"Tiêu Dao Tử?", ánh mắt Ứng Long chớp lên tia hận, đứng dậy cao từ: "đa tạ Bệ hạ cáo tố, ngày hôm nay quấy nhiễu, ngày sau tất xin tới tạ tội".
Trương Tử Tinh không đổi thần sắc, giọng nói trở nên nghiêm nghị: "tiên sinh chậm đã! Quả nhân xem ngài trong lòng cừu oán ngập trời, tuy không biết ngài và Nữ Bạt có giao tình gì, nhưng quốc sư diệt Hạn Bạt vì nước vì dân, ngài sao có thể vì thù oán riêng tư mà tới tầm cừu?"
Ứng Long cúi đầu không nói, rất lâu mới thở dài đáp: "Bệ hạ, thiên hạ lần này tuy có đại hạn, xong không phải Nữ Bạt tạo nghiệt, Tiêu Dao Tử kia chưa rõ trắng đen đã tru sát Nữ Bạt, thật đáng giận vô cùng. Bất kể thế nào, Nữ Bạt đã chết trong tay hắn, ta liền cùng hắn kết thâm cừu đại hận, dù bị trời phạt cũng tuyệt không hối hận!"
Nữ Bạt không phải người gây ra hạn tai, điều này Trương Tử Tinh sớm đã biết, hôm nay Ứng Long nói vậy, có thể thấy được quan hệ của hắn với Nữ Bạt không phải tầm thường, thậm chí có thể còn là một đôi…chỉ là Nữ Bạt kia thực quá xấu xí, thực không biết hai người làm sao hợp thành một chỗ như vậy.
Trương Tử Tinh suy tư, lộ ra vẻ cảm thán: "tiên sinh chấp mê như vậy, quả nhân cũng không muốn nhiều lời. Chỉ là hành tung quốc sư bí ẩn, dù là quả nhân cũng không được gặp mặt mấy lần, diệt Nữ Bạt xong liền không biết đi đâu, lần này tiên sinh đi tìm, tất sẽ uổng công". Bạn đang đọc truyện được lấy tại