Tần Mạc vừa đi vào liền ngửi thấy mùi cà phê nồng nặc, theo mùi đó nhìn trên bàn, thấy một ly cà phê đã uống một nửa, anh nhíu mày:
“Sao em còn uống cà phê?”
“Anh uống trà không?”
Thẩm Chi Sơ đẩy chén trà trên bàn về phía Tần Mạc, thuận miệng hỏi:
“Hôm nay anh tới đây có chuyện gì vậy?”
Tần Mạc ngồi xuống, khó chịu nói:
“Hình như em đã quên hết những gì tối qua anh nói với em rồi à.”
Thẩm Chi Sơ vươn tay ra, tay đột nhiên cứng đờ, cô thu người lại, lẳng lặng ngồi trên sô pha, bộ dạng như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
“Hôm nay dù thế nào em cũng phải đến bệnh viện với anh.” Tần Mạc nói
Thẩm Chi Sơ không ngẩng đầu nhìn Tần Mạc, mà nhìn chậu cây khô héo bên cạnh, rồi mấp máy môi:
“Anh định làm gì? “
“ Nhập viện... Bắt đầu kế hoạch điều trị.”
Tần Mạc cẩn thận quan sát Thẩm Chi Sơ, anh mới có một tháng không gặp cô thôi, mà cô đã gầy như vậy, anh không thể tưởng tượng được một người từng sợ đau như vậy sẽ như thế nào. Liệu có thể chịu đựng nổi những mũi tiêm nhọn hoắt cắm vào da thịt, hay những cơn đau dạ dày do ung thư gây ra.
Thẩm Chi Sơ nghe Tần Mạc nói vậy thì liền lắc đầu, mái tóc lòa xòa trên trán che đi cảm xúc trong mắt cô:
“Tần Mạc, bệnh của em cũng giống như chậu hoa này, gốc đã thối rữa, dù có chữa thế nào cũng không khỏi được”.
“Sao em biết là vô phương cứu chữa?”
“Em có thể làm việc cả ngày lẫn đêm, dành bốn năm để lấy lòng một người đàn ông không yêu mình, nhưng tại sao em không dành một chút thời gian cho cơ thể mình?”
Tần Mạc cảm thấy đáng thương cho Thẩm Chi Sơ, cô chỉ mới chưa đầy 24 tuổi, ở độ tuổi này cô nên khỏe mạnh, vui vẻ, tràn đầy sức sống và tận hưởng cuộc sống tốt đẹp nhất thay vì bằng lòng với cuộc hôn nhân nhàm chán, vùi mình trong công việc và không đáng phải chịu sự dày vò của căn bệnh ung thư.
Tần Mạc đi đến bên cạnh Thẩm Chi Sơ, xoa đầu cô như hồi nhỏ:
“Hiện nay y học tiến bộ, chỉ cần em không từ bỏ trị liệu và phẫu thuật, sẽ có thể...”
Anh đang nói giữa chừng thì đột nhiên ngừng nói, bởi vì nhìn thấy hai mắt của cô đỏ lên.
Thẩm Chi Sơ đưa tay phải vuốt ve những chiếc lá khô héo vàng, thì thầm nói:
“Vậy hãy nói cho em biết xác suất thành công của ca phẫu thuật là bao nhiêu? Là 50%, hay 20%, hay 0,1%?”
Tần Mạc mím chặt môi mỏng, không nói gì.
“Thôi bỏ đi.”
Thẩm Chi Sơ kéo đôi môi nứt nẻ ra cười:
“Anh đừng nói nữa, không nên cho chút hy vọng nhỏ nhoi đó thì tốt hơn.”
Cô hiểu ý tứ của Tần Mạc, ai mà không muốn sống, không muốn có một cơ thể khỏe mạnh chứ? Nhưng cô chưa bao giờ thấy ai nói là những người bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối có thể sống sót...
Tay phải của Thẩm Chi Sơ dùng lực bóp mạnh vào chiếc lá vàng khô ở trong tay cô, nó lập tức vỡ vụn và rơi khỏi ngón tay của cô.
Trong mắt của Thẩm Chi Sơ như vô thanh vô tức, làm cho Tần Mạc kinh hãi, kêu lên:
“Sơ Sơ, em không muốn sống tiếp sao?”
Không khí trong phòng giường đột nhiên giảm xuống, cô lấy tay che mắt, lòng bàn tay cô ẩm ướt và cô mới nhận ra rằng mình đang khóc.
“Tần Mạc, trên đời này, ngoại trừ điều luyến tiếc nhất của em chính là chưa từng được gặp qua mẹ của mình, thì em cái gì cũng có đầy đủ: tài phú, quyền thế, thậm chí người em yêu nhiều năm như vậy cũng ở bên cạnh em rồi nên em cũng chẳng mong muốn thêm thứ gì nữa”.
Thẩm Chi Sơ hiển nhiên không muốn cùng hắn tiếp tục thảo luận cái đề tài này, liền xoay người ngồi ở bên cạnh máy vi tính tiếp tục xử lý văn kiện, hôm nay Tần Mạc tới đây, để thuyết phục cô nhưng kết quả thì vẫn là con số 0.
Bây giờ Thẩm Chi Sơ đã nhốt mình trong một không gian nhỏ và tối, không ai có thể bước vào đó được nữa rồi.
“Lệ Cảnh Thâm có biết em bệnh không?”
“Anh ta không biết, em cũng không muốn anh ta biết.”
Dù có bệnh hay không, cô vẫn là một Thẩm Chi Sơ kiêu hãnh, không bao giờ lấy bệnh tật ra làm phiền, muốn có được sự đồng cảm từ người khác. Huống chi Lệ Cảnh Thâm cũng chẳng bao giờ sẽ thương xót cho cô dù chỉ một chút, nếu biết cô sắp chết, anh ta chỉ thấy đáng tiếc vì ngân hàng máu di động của Hạ Minh Nguyệt được lấy từ cô sẽ không còn nữa.
Tần Mạc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng trầm giọng thở dài, từ trong túi lấy ra hai lọ thuốc, đặt ở trên bàn trà, một lọ là thuốc giảm đau cực mạnh, một lọ là thuốc chống ung thư.
“Cà phê đừng uống nữa, uống thuốc đầy đủ, ăn uống đúng giờ...”
Tần Mạc hít sâu một hơi, dặn dò từng cái một rồi sau đó rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Chi Sơ ngước mắt nhìn hai lọ thuốc trên bàn cà phê, sau đó lấy di động ra nhìn tin nhắn, chẳng có gì ngoài tin tức công việc.
...
Lại nửa tháng Lệ Cảnh Thâm không về nhà, Thẩm Chi Sơ dần dần mất đi những thói quen trước đây, không còn để đèn cho anh ta, không còn nấu cơm chờ anh ta về, nhưng mỗi đêm cô vẫn không thể bỏ thói quen nhìn vào điện thoại của mình.
Cô vốn tưởng rằng mình có thể dứt bỏ tình cảm với Lệ Cảnh Thâm ngay lập tức, nhưng tình cảm này giống như mầm độc, nó ăn sâu vào lòng người, sâu đến tận xương tủy. Chúng ta sẽ không bao giờ biết thứ đó đáng sợ đến mức nào, khi cho tới một ngày nó hủy hoại tất cả sinh mệnh của bạn thì bạn mới nhận ra nó.
Thứ tình cảm này giống như cái cây lớn che khuất tất cả ánh sáng. Nếu bạn muốn bỏ cuộc, bạn phải chặt nó và nhổ nó. Nó là thứ mọc lên trong trái tim bạn, và nó liên quan đến da thịt mềm mại nhất, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tim cô đau nhói.
Thẩm Chi Sơ bấm vào danh bạ, chỉ có một mình Lệ Cảnh Thâm ở đó, cô ấn xuống.
Cô gọi ba cuộc liên tục, nhưng không ai trả lời, đây là chuyện thường tình cô đã rất quen rồi, không có gì phải thất vọng, ngoại trừ cảm giác hơi lạnh buốt, thì thứ duy nhất còn lại là tê liệt.
Thẩm Chi Sơ tiếp tục gọi lần thứ tư, đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, cô kiên trì gọi anh ta như vậy.
“Bíp... bíp...”
Sau khi đợi cuộc gọi thứ tư hồi lâu, có lẽ là bực mình vì cuộc gọi của cô, cuối cùng Lệ Cảnh Thâm cũng bắt máy.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của Lệ Cảnh Thâm qua điện thoại truyền đến tai Thẩm Chi Sơ, không ấm hơn tay cô bao nhiêu.
Mười bảy ngày không liên lạc không phải không có lợi, ít nhất tâm tình cô ổn định hơn, cô không còn khóc vì Lệ Cảnh Thâm nữa.