Lông mày Thẩm Chi Sơ hiện lên đầy vẻ u ám, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này trở nên vô cùng tối tăm, giống như một giọt mực hòa vào, một màu đen không thể xóa nhòa, cô giơ tay trái lên ấn vào cửa sổ lạnh lẽo, đầu ngón tay gõ mạnh lên mặt kính. Văn phòng rất yên tĩnh, dường như tiếng gõ nhẹ của cô lại nghe cực kì rõ ràng.
Thẩm Chi Sơ hiếm khi để đầu óc mình trống rỗng, cô thích mê muội, đắm chìm trong khoảnh khắc thất thần, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể tạm quên đi nỗi đau mà hiện thực mang lại cho cô.
Điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên, Thẩm Chi Sơ quay đầu nhìn, tuy cách xa gần ba mét, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng chữ “Bố” trên màn hình.
“Bố” nên là một trong những từ gần gũi nhất trên thế giới, nhưng đối với Thẩm Chi Sơ, đó chỉ là một từ gọi lạnh lùng.
Cô bước tới nghe điện thoại, thì lập tức giọng của Thẩm Trường Nam trầm thấp, ngữ khí lãnh đạm phát ra từ đầu bên kia:
“Thẩm Chi Sơ, chuyển 2 triệu vào tài khoản cho tao.”
Thẩm Chi Sơ nắm chặt điện thoại:
“Bố, bố gọi con chỉ vì tiền thôi sao?”
Giọng điệu của Thẩm Trường Nam có chút thiếu kiên nhẫn:
“Con gái đưa tiền cho bố cũng là lẽ đương nhiên, chẳng phải mày là người người quản lý tiền của Thẩm gia sao? Nếu không muốn đưa tiền, mày có thể chuyển cổ phần của nhà họ Thẩm cho tao.”
Thẩm Chi Sơ cân nhắc kỹ từ “con gái”, thật khó để bố cô nhớ rằng cô là con gái của ông, mà không phải một cái máy ATM vô cảm.
Cô luôn nhớ rõ, cô là con gái của ông, nhưng tại sao ông lại chưa bao giờ quan tâm đến cô. Cô cũng không cầu xin Thẩm Trường Nam đối xử tốt với mình, chỉ cần ông bình thường hỏi thăm cô vài câu rằng cô ăn cơm chưa? Gần đây cơ thể con thế nào? Hay những câu như đi làm có mệt hay không... Thực ra cô rất dễ dỗ, chỉ cần quan tâm cô một chút là được.
“Mày nghe thấy gì chưa!”
Thẩm Trường Nam hét lên trong điện thoại.
Thẩm Chi Sơ cố nén cảm xúc:
“Không phải tuần trước tôi mới chuyển cho ông một triệu đô la sao? Mới có mấy ngày mà ông đã dùng hết rồi?
Thẩm Trường Nam nghe cô nói vậy thì cũng cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng khi nghĩ đến Thẩm Chi Sơ đang phụ trách một công ty lớn như vậy, kiếm được hàng triệu đô la một ngày là dễ như ăn kẹo, nên ông ta lại tiếp tục gào lên:
“Mau chuyển tiền đi, nếu không tao trực tiếp đến công ty của mày đòi, lúc đó không biết tao mất mặt hay mày mất mặt đâu”.
“Được, tôi sẽ chuyển nhưng trước khi chuyển, ông cho tôi biết ông sẽ làm gì với số tiền này, 2 triệu không phải là một con số nhỏ”.
Thấy Thẩm Chi Sơ đồng ý chuyển, Thẩm Trường Nam cũng hạ giọng xuống:
“Gần đây bố đang có một dự án đầu tư, thiếu hai triệu nữa thôi, kiếm tiền xong bố sẽ trả cho con ngay.”
“Đầu tư dự án?”
Thẩm Chi Sơ nhíu mày, phớt lờ lời Thẩm Trường Nam, nếu bố cô thực sự có tài kinh doanh nhạy bén trong lĩnh vực này, thì ông nội đã không giao Thẩm gia cho cô rồi.
“Nếu biết rồi thì chuyển tiền mau đi, tao đang cần dùng ngay.”
Thẩm Chi Sơ nói:
“Tôi có thể đưa tiền cho ông, nhưng ông phải đưa cho tôi thông tin dự án mà ông đầu tư để tôi xem xét”.
“Mày đã bao giờ thấy ông bố nào mà bị con gái điều khiển như thế này chưa?”
Thẩm Trường Nam cảm thấy xấu hổ, mắng vào điện thoại, mắng Thẩm Chi Sơ là kẻ thất bại, đáng lẽ ông ta đã giết cô ngày từ lúc mới sinh, sau đó chửi rủa cô với những lời cay độc.
Đánh xong rồi cho kẹo, Thẩm Chi Sơ đã sớm quen với những thủ đoạn này của ông ta, nghe xong cô chỉ thản nhiên đáp:
“Còn muốn nói gì nữa không? Tôi đang rất bận, nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy.”
“Đừng cúp máy, đừng cúp máy, tao gửi cho mày xem!”
Thẩm Trường Nam vội vàng ngăn cản cô, sợ nếu không gửi cho cô thì ông ta một đồng không lấy được, lúc đó ông ta chết chắc.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Chi Sơ ở bên máy vi tính, không lâu sau đã nhận được tài liệu từ Thẩm Trường Nam gửi đến. Cô chuyển tài liệu cho trợ lý, nhờ cô ấy in một bản, nhân tiện pha cho cô một tách cà phê.
Khi tài liệu được chuyển đến, Thẩm Chi Sơ cụp mắt xuống nhìn nó, mãi đến khi một tách cà phê bốc khói được bưng lên bàn, cô mới dừng lại. Cà phê tỏa ra mùi thơm dịu, ly cà phê Blue Mountain mà bản thân cô thích sẽ có vị đậm đà, rất thơm. Nhưng dù gì cũng là cà phê nên nó vẫn có vị đắng.
Cô thích ăn đồ ngọt, không thích đắng, cô đã từng uống một viên thuốc kèm theo một viên kẹo. Nhưng bây giờ cô phải dựa vào loại cà phê đắng này mới có thể vực dậy được tinh thần.
Thẩm Chi Sơ nhấp một ngụm, đặt xuống tiếp tục chuyên tâm xem tài liệu trong tay.
Thẩm Trường Nam đầu tư vào bất động sản, với các kế hoạch khá hoàn hảo, các giấy chứng nhận và một đội ngũ có vẻ đáng tin cậy... Sau khi xem hồ sơ dự án đấu thầu của bố cô trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Chi Sơ đã quyết định gọi cho ông ta và đồng ý chuyển tiền để ông ta đầu tư vào dự án lần này.
Trợ lý gõ cửa, Thẩm Chi Sơ chuyên tâm vừa nghe điện thoại vừa để trợ lý vào, liếc mắt ra hiệu cho cô ấy nói chuyện.
Trợ lý:
“Thẩm tổng, bác sĩ Tần ở dưới lầu tìm ngài.”
Tần Mạc sao lại đến đây? Thẩm Chi Sơ sửng sốt một chút, cô không có thời gian quan tâm đến chuyện của Thẩm Trường Nam nữa, vội vàng nói:
“Tôi biết rồi!”
Rồi lập tức cúp điện thoại.
“Đi xuống kêu anh ấy lên, sau đó tìm người pha chén trà bưng vào đây.”
Trong lúc trợ lý đi mời Tần Mạc lên, Thẩm Chi Sơ đã chuyển 2 triệu vào tài khoản của Thẩm Trường Nam.
Thẩm Chi Sơ nhìn chằm chằm vào điện thoại cho đến khi màn hình tối đen, cô không nhận được một tiếng cảm ơn từ người bố của cô. Cô nở một nụ cười tự giễu, sau đó ném điện thoại lên bàn.
“Thẩm tổng, bác sĩ Tần đến rồi.”
Cửa phòng làm việc mở ra, nhìn thấy Tần Mạc đi vào, cô liền vẫy tay với trợ lý bên cạnh, ra hiệu cho cô ấy ra ngoài.
“Mau ngồi đi.”
Thẩm Chi Sơ vừa nói vừa đứng dậy ra bàn tiếp khách.
Phòng làm việc của cô rất rộng, có khu vực dành riêng để bàn bạc, tiếp khách, cô dựa vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, kéo Tần Mạc ngồi xuống ghế sô pha.