Ninh Linh sợ hắn, càng sợ thế lực trong tay hắn – một kẻ nói một là không ai dám nói hai.
Nàng lập tức thể hiện thái độ trung thành:
“Nô tỳ tuyệt đối không dám bối chủ.”
Bùi Huyễn tiện tay nhặt một quả thanh mai từ khay trái cây trên án thư, đưa lên ngắm dưới ánh nến, thản nhiên nói:
“Đã chọn trốn khỏi thân phận nô lệ, thì chính là bối chủ.”
Ninh Linh hiểu rất rõ, những lời hắn vừa nói là đang bóng gió thăm dò nàng.
Nàng còn chưa kịp mở miệng thanh minh, Bùi Huyễn đã lên tiếng tiếp:
“Ngươi biết tên Xa đó thế nào không?”
Ninh Linh không rõ vì sao Bùi Huyễn lại nhắc đến chuyện này một cách bình thản như vậy. Chẳng lẽ vẫn còn đang dò xét nàng?
Nàng đành thuận theo lời hắn:
“Là Lâm đại nhân đã thẩm vấn ra kết quả rồi sao?”
Lâm Vi Đức là người có chức tước, không phải thị vệ tầm thường – mấy chuyện này đều là do Niệm Nhi và Hi Phúc kể lại cho nàng.
“Sách, hắn là loại xương cứng.” – Bùi Huyễn cười nhạt – “Tứ chi bị chặt gân hết mà vẫn không chịu khai thật.”
Từ lời hắn kể, trong đầu Ninh Linh lập tức hiện lên hình ảnh máu me tàn nhẫn, lạnh người.
Sắc mặt nàng tái nhợt, môi cũng dần mất màu:
“Hắn lén theo dõi hành tung của chủ tử, bị trừng phạt cũng là đúng tội.”
Bùi Huyễn khẽ gật đầu tán đồng:
“Đầu óc hắn cũng không tệ, nhận ra có điều bất thường liền vội tìm người khác gánh tội thay. Nào ngờ vẫn bị ngươi bắt thóp.”
Hắn chợt chuyển giọng, chậm rãi nói tiếp:
“Chỉ tiếc cho ả Thu Nguyệt.”
Dù miệng nói đáng tiếc, nhưng nét mặt hắn lại chẳng có lấy một chút thương xót.
Thậm chí đôi mắt sâu thẳm kia còn hiện lên chút hứng thú khi nhìn nàng.
Trong lòng Ninh Linh bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành. Sau một hồi im lặng, cuối cùng nàng cũng không nhịn được, thấp giọng hỏi:
“Thu Nguyệt… đã sao rồi?”
“Chết rồi.” – Hắn buông hai chữ nhàn nhạt, như thể chỉ là đang nói về cái chết của một con kiến.
Thật ra trong lòng Ninh Linh sớm đã lờ mờ đoán được, với vết thương kia, mất máu đến vậy, e là khó giữ được mạng. Hơn nữa Thu Nguyệt còn bị bán ra ngoài…
Nhưng nàng vẫn muốn tin rằng, trong một phủ lớn như vương phủ, dù có bán đi cũng là qua tay mụ buôn đứng đắn, không đến mức bị đưa tới những nơi dơ bẩn.
Nàng càng không muốn tin người như Thu Nguyệt – trẻ trung, khỏe mạnh, lại có khả năng hồi phục tốt – lại chết dễ dàng như vậy. Bản thân nàng còn cố ý để lại bạc cho ả nữa mà…
Thần sắc nàng đờ đẫn, giọng nói nghèn nghẹn cất lên câu hỏi:
“Chết… chết thế nào?”
Nhìn dáng vẻ nàng lúc này như thể đang ra sức lấy lòng hắn, Bùi Huyễn chỉ nhàn nhạt đáp:
“Nghe nói, sau khi bị đưa trở về, ngay đêm đầu tiên đã phát sốt cao không hạ, vài hôm sau thì mất.”
Đầu óc Ninh Linh rối bời như có tiếng gió gào thét. Nàng không nhịn được truy hỏi:
“Không phải ta đã để lại bạc cho nàng sao?”
Sao không ai gọi đại phu đến sắc cho nàng một thang thuốc hạ sốt?
Bùi Huyễn bật cười khinh miệt, nụ cười lạnh lẽo như cắt vào da thịt, như thể đang chê cười sự ngây thơ của nàng:
“Ả dám bối chủ, dám chạy trốn, ngươi cho rằng trong phủ này ngoài ngươi – vị Bồ Tát sống ra – còn có ai dám quản ả nữa sao?”
Ninh Linh đứng chết lặng tại chỗ, không nói nổi một lời. Mũi cay xè, hốc mắt dâng tràn nước, từng giọt từng giọt chực rơi.