Nàng Không Được Chạy Trốn

Chương 20

Trước Sau

break
Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, nàng ôm chăn, vừa đặt lưng xuống giường đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Linh đã tỉnh dậy. Sau khi chỉnh trang xong xuôi, nàng đi tìm Tử Diệp.

Tử Diệp đánh giá nàng từ đầu đến chân: đôi mắt long lanh linh động, lông mi dài như cánh quạt, môi hồng răng trắng, quả thật là một mỹ nhân nổi bật.

“Nếu đã được phân hầu hạ hầu gia, ngươi nhất định phải cẩn thận. Đừng để xảy ra sơ suất mà khiến hắn nổi giận.” – Tử Diệp dặn dò.

Lúc này, Bùi Huyễn đã ra ngoài từ sớm. Ninh Linh nhân cơ hội muốn tìm hiểu thêm chút tin tức, liền mỉm cười hỏi:

“Tỷ tỷ dạy dỗ rất đúng. Không biết bên người hầu gia hiện tại có mấy thị nữ hầu hạ?”

Vẻ mặt Tử Diệp bỗng chốc trở nên u ám, nhưng vẫn đáp lời:

“Trước kia chỉ còn lại một mình ta. Giờ ngươi đã đến rồi.”

Chỉ còn lại? Vậy những người trước đâu?

Ninh Linh tỏ vẻ sợ sệt, dè dặt hỏi tiếp:

“Hôm kia, muội có nghe nói... hầu gia đánh chết một thị nữ, chuyện ấy... là thật sao?”

Nàng còn chưa nói hết câu, Tử Diệp đã lạnh mặt, ngắt lời:

“Đừng tò mò những chuyện không liên quan đến mình, tránh rước họa vào thân.”

“Dạ... tỷ tỷ dạy rất phải.”


Thấy Tử Diệp là người kín miệng, Ninh Linh cũng không dại gì tiếp tục gặng hỏi nữa.

Có Tử Diệp hướng dẫn quy củ, chỉ trong nửa tháng, Ninh Linh đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở Tranh Huy viện.

Người cẩn trọng như Tử Diệp vốn hiếm, còn Niệm Nhi và Hi Phúc thì lại là hai tiểu nha hoàn hoạt bát, lanh lợi, tuổi còn nhỏ nên tính tình năng động.

Hai người bọn họ nói nhiều lại nhiệt tình, sau một thời gian thân thiết với Ninh Linh thì thường hay trò chuyện vui vẻ cùng nàng.

Đêm buông xuống, bóng tối bao trùm khắp nơi, duy chỉ có thư phòng trong Tranh Huy viện vẫn còn ánh nến le lói.

Dưới ánh nến sáng dịu, Bùi Huyễn mặc một bộ thường phục mỏng nhẹ, đang ngồi trước án thư xử lý công vụ.

Bóng đêm dần dần thẫm lại như mực, đặc quánh như được nhuộm bằng lớp mực dày đặc nhất.

Ninh Linh hầu hạ bên cạnh, liếc mắt nhìn ra cửa sổ để xem trời đã khuya đến đâu, rồi bất lực tiếp tục mài mực.

Nàng khẽ thở dài một tiếng, chẳng biết đến bao giờ Bùi Huyễn mới chịu tắt đèn nghỉ ngơi.

Vừa xử lý xong một đống văn thư phức tạp, Bùi Huyễn ngẩng đầu, nhìn thấy Ninh Linh đang thất thần mài mực bên cạnh.

Làn da nàng trắng ngần, dưới ánh nến mờ lại ửng lên một tầng hồng nhạt, hàng mi dài khẽ chớp như cánh bướm rung rinh.

Hắn đưa ngón tay thon dài như ngọc đặt bút lông sói xuống, rồi cầm tách trà ấm bên cạnh lên nhấp một ngụm.

“Nghe nói ngươi trước kia từng dò hỏi chuyện thị nữ bên cạnh ta chết như thế nào?” – Hắn hỏi, giọng điềm tĩnh.

Ninh Linh giật mình ngẩng đầu, không hiểu hắn nghe được chuyện này từ đâu, cũng không rõ vì sao lúc này lại đột ngột nhắc đến.

Nàng vội đáp:

“Là vì sợ mình lỡ giống nàng ta, chạm vào điều kiêng kỵ của hầu gia nên mới hỏi trước một tiếng.”

Một câu vừa mang vẻ cẩn trọng, lại khéo léo nịnh nọt, đồng thời cũng ngầm dò xét xem rốt cuộc nàng kia đã phạm vào lỗi gì.

Giọng nói trong trẻo, mềm mại của nàng vang lên, khiến sự mệt mỏi trong lòng Bùi Huyễn như dịu đi đôi phần.

Hắn tựa như trò chuyện tản mạn:

“Cũng chẳng phải chuyện gì đại kỵ, chẳng qua là… bối chủ mà thôi.”

Khi nói đến hai chữ “bối chủ”, ánh mắt sắc lạnh của hắn chằm chằm khóa lấy nàng, rõ ràng có ý nhấn mạnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc