Hai tên thị vệ bên cạnh Thu Nguyệt vẫn không chút mệt mỏi, từng bản tử giơ cao rồi nện mạnh xuống như sấm giáng, không chút do dự.
Tiếng roi rơi vang dội, mỗi nhát như nện thẳng vào ngực Ninh Linh, đau đến nghẹt thở.
Nàng nhớ đến đôi giày thêu và tất mà Thu Nguyệt từng lén đưa cho mình. Từng đường kim mũi chỉ tinh tế, rõ ràng là có lòng…
Cuối cùng, Ninh Linh không chịu nổi nữa, nhắm chặt mắt lại, rồi mở ra, liều mình hỏi:
— Nếu… nếu như có người biết phong thư đó là của ai… có thể tha cho Thu Nguyệt một mạng được không?
Lời vừa dứt, Lâm Vi Đức giật mình, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Thu Nguyệt thì kinh hãi trừng lớn mắt, không thể tin nổi. [Sao nàng lại biết?]
Nếu Ninh Linh nói ra ca ca nàng, hắn chắc chắn mất mạng. Mà dù nàng có giữ được cái mạng nhỏ này, thì liệu còn có đường sống nào khác?
Thu Nguyệt nghẹn ngào, giọng run rẩy:
— Ngươi… ngươi đừng có ăn nói linh tinh…
Lời còn chưa dứt, Lâm Vi Đức đã nhanh tay nhét lại miếng vải bố vào miệng nàng, bịt chặt.
Thu Nguyệt chỉ còn biết liều mạng lắc đầu với Ninh Linh, ánh mắt đầy cầu xin, tuyệt vọng như một người sắp chết bị kéo vào hố sâu không đáy.
— Làm sao ta biết ngươi nói thật? — Bùi Huyễn khẽ cười, giọng nhẹ như gió thoảng mà lạnh như dao cắt. — Ngươi tùy tiện chỉ bừa một kẻ ra che mắt ta, vậy thì lấy gì để phân biệt thật giả?
— Nô tỳ không dám dối gạt Hầu gia. — Ninh Linh cúi đầu đáp, trong lòng rối như tơ vò, bản thân nàng cũng không dám chắc “Trương ca” kia chính là nội gián. Nhưng nàng không thể ngồi yên trơ mắt nhìn Thu Nguyệt chết oan, vì một kẻ có thể đã sớm vứt bỏ ả mà cao chạy xa bay.
Lương tâm nàng… không cho phép.
— Thu Nguyệt từng có qua lại mờ ám với một thị vệ, nô tỳ nghe nàng gọi hắn là “Trương ca”, đoán rằng là họ Trương. — Giọng nàng trong trẻo, chậm rãi thuật lại. — Đêm hôm đó, ngày 21 tháng Sáu, vào giờ Hợi, hắn vừa vặn tuần tra gần hoa viên. Sau khi xong ca thì lấy cớ quay lại, tìm gặp Thu Nguyệt.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ kiên định:
— Hầu gia có thể sai người điều tra, xem đêm hôm đó ai được phân công tuần tra khu hoa viên, rồi ai đã lấy cớ rời khỏi đội ngũ sau đó.
Bùi Huyễn gật đầu về phía Lâm Vi Đức. Không cần nhiều lời, Lâm Vi Đức đã hiểu ý, lập tức rời đi tra xét.
— Tâm tư ngươi cũng kín đáo đấy. — Bùi Huyễn khẽ liếc qua người nàng, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy xanh trầm nàng đang mặc, rồi liếc sang Thu Nguyệt — kẻ đang mặc một bộ hồng ruốc nổi bật như ánh lửa.
— Hầu gia quá lời… — Ninh Linh thấp giọng đáp. Nói ra những lời này, nàng cũng chẳng rõ tương lai sẽ thế nào — có thể sẽ bị kéo vào án mưu phản, liên lụy với mật thám, chết không có chỗ chôn.
Kỳ thực, ngậm miệng giữ thân mới là con đường an toàn nhất.
Nhưng nàng không đành lòng nhìn Thu Nguyệt chết thay cho kẻ khác, một cách mù mờ, một cách oan uổng.
— Bộ y phục đêm nay ngươi mặc là cố tình chọn đúng không? — Bùi Huyễn cười nhạt, ánh nhìn đầy giễu cợt. — Còn ả ngu ngốc kia, nửa đêm bỏ trốn mà cũng dám mặc hồng ruốc rực rỡ, lại còn cài trâm bạc, sợ người khác không nhìn thấy chắc?
Hắn đưa mắt trở lại nhìn Ninh Linh — bộ váy xanh trầm lặng, chìm hẳn vào đêm tối, đứng giữa cây cỏ chẳng khác gì chiếc bóng mờ. Ngay cả Lâm Vi Đức, ám vệ lão luyện, cũng bị nàng qua mặt.