Nàng Không Được Chạy Trốn

Chương 14

Trước Sau

break
Quả thật là trước khi Bùi Huyễn đá cửa xông vào mới bắt được Thu Nguyệt, không ai có thể chứng minh nàng đã nhìn thấy gì. Nàng chỉ cần cắn chặt lời khai: mình vì đói bụng mà ra ngoài tìm chút cơm thừa, vô tình bị cuốn vào việc này.

Nhưng mà — dối trá!

Bùi Huyễn còn nhớ rõ khi nàng liếc thấy tên người được nhắc trong thư, ánh mắt từng lóe lên kinh ngạc. Lúc Thu Nguyệt khai nhận, nàng cũng lộ rõ vẻ không đành lòng… Điều đó cho thấy, nàng biết nhiều hơn những gì đang nói.

Tốn bao nhiêu thời gian vẫn chưa moi được lời thật, khiến tâm trạng hắn trở nên bực bội.

Ánh mắt u ám, độc như rắn độc, từng chút một quét qua đám người đang quỳ dưới sân. Đám thị vệ bị nhìn đến sợ tái mặt, lập tức phủ phục sát đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, không ngừng dập đầu cầu xin:

— Hầu gia tha mạng! Xin tha mạng!

Chỉ riêng Ninh Linh là mới vào phủ chưa lâu, còn chưa quen thuộc các quy củ. Khi mọi người đã rạp cả xuống, chỉ còn mình nàng quỳ thẳng lưng, nổi bật giữa đám người như chiếc lá xanh giữa đồng hoang.

Mãi đến nửa nhịp sau nàng mới nhận ra, vội vàng cúi thấp người cầu xin theo. Nhưng dù vậy, nàng vẫn nổi bật một cách khó giấu, khiến ánh mắt Bùi Huyễn dừng lại nơi nàng lâu hơn một chút.

Cuộc thẩm vấn kéo dài đến gần nửa canh giờ, mà sự kiên nhẫn ít ỏi của Bùi Huyễn đã cạn đến đáy.

Hắn nhấc chén trà lên, thong thả nhấp một ngụm, sau đó dứt khoát hạ lệnh:

— Thu Nguyệt tự ý bỏ trốn, xử tử tại chỗ. Còn mấy tên thủ vệ canh phòng lỏng lẻo, toàn bộ đánh quân côn mười trượng, đuổi ra khỏi vương phủ.

Nói xong, hắn đứng dậy, từng bước tiến đến sát Ninh Linh, khí thế mạnh mẽ như núi đè. Sau đó, hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đôi mắt nheo lại, ánh nhìn sâu như vực thẳm:

— Còn ngươi…

— Ngươi có biết nếu bị ta bắt được đang nói dối, thì kết cục sẽ thế nào không?


Gương mặt tuấn tú kia bỗng chốc phóng đại trước mắt Ninh Linh, từng đường nét rõ ràng đến mức nàng có thể thấy cả sống mũi cao thẳng, góc cạnh sắc sảo.

Thế nhưng nàng không hề để tâm đến điều đó. Nàng cắn răng, dằn xuống nỗi sợ đang gào thét trong lòng, kiên định trả lời:

— Nô tỳ không có nói dối.

Tiếng nức nở yếu ớt của Thu Nguyệt vẫn không ngừng vọng lại, xen lẫn tiếng bản tử nện vào da thịt vang lên chát chúa khắp sân viện.

Ca ca của ả, hơn phân nửa là gian tế giả dạng thị vệ, còn bản thân thì đã sớm trốn chạy biệt tăm, để lại một mình Thu Nguyệt gánh chịu mọi tội lỗi thay hắn.

Trước đó, Bùi Huyễn từng cho nàng cơ hội khai thật để được tha một mạng. Nhưng Thu Nguyệt… tâm tư toàn bộ đều đặt vào tình lang, vì chút tình cảm hư ảo kia mà đẩy bản thân vào chỗ chết.

Tiếng rên rỉ thảm thiết của Thu Nguyệt ngày càng yếu dần, đến mức Ninh Linh không nhịn được mà quay đầu lại.

Máu từ lưng, từ hông Thu Nguyệt loang ra, từng dòng đỏ tươi trượt xuống làn da bị rách toạc, chảy thành vũng nhỏ dưới đất, sắc đỏ rực rỡ đến gai mắt.

Dây thừng trói nàng đã bị máu tươi nhuộm đẫm, theo thời gian, màu đỏ dần ngả sang sẫm đen, trông đến rợn người.

Cả nơi khóe miệng nàng cũng bắt đầu rỉ máu—hiển nhiên là không cầm cự được bao lâu nữa.

Ninh Linh lặng người nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát. Ở phủ Hầu gia này, mạng người nhỏ bé chẳng khác gì cỏ rác.

Chỉ một câu nói, một cái liếc mắt của người kia thôi, cũng đủ để quyết định sống chết của kẻ khác.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc