Gương mặt Thu Nguyệt đã sớm nhòe nhoẹt nước mắt, khóc đến tèm lem chẳng còn ra hình dáng.
— Lục soát tay nải của nàng. — Bùi Huyễn khẽ hất ngón tay thon dài, giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng.
Lâm Vi Đức lập tức bước tới, giật phắt chiếc túi vải treo nơi cổ tay Thu Nguyệt.
Hắn không kiêng nể gì, ngay trước mặt mọi người ngồi xổm xuống, mở tay nải ra lục soát.
Bên trong phần lớn chỉ là vài món trang sức linh tinh, chẳng đáng giá là bao, duy có một lá thư là đặc biệt nổi bật.
Không hiểu vì sao, vừa thấy lá thư ấy, trong lòng Ninh Linh đột nhiên trào lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Lâm Vi Đức nhặt lá thư lên, đứng dậy hai tay dâng lên cho Bùi Huyễn.
Bùi Huyễn đưa tay nhận lấy, bàn tay trắng trẻo như ngọc, nhẹ nhàng xé mở phong thư, mắt quét qua nhanh như gió.
Ninh Linh đang quỳ bên dưới, lén quan sát sắc mặt hắn, chỉ thấy trong mắt hắn hiện lên chút hứng thú, đuôi mày khẽ nhướn.
Cặp mày kiếm anh tuấn ấy hơi nhíu lại, thoáng mang nét phong lưu, nhưng Ninh Linh lại cảm nhận rõ một điều — nguy hiểm đang đến rất gần.
Bùi Huyễn khẽ cười khẩy một tiếng, vo lá thư lại thành cục, ném thẳng lên trán Thu Nguyệt:
— Ngươi xem thử, trong đây viết cái gì?
Mảnh giấy trúng trán Thu Nguyệt rồi rơi lăn lóc xuống đất. Nàng luống cuống, há miệng định nói gì đó, giọng run run:
— Hầu gia… nô tỳ không… không biết chữ.
Ninh Linh quỳ bên cạnh, mắt dán chặt vào mảnh giấy rơi dưới đất, cố gắng đọc lướt vài chữ còn sót lại. Nào là “Văn”, “Vương”, “Đặng”… đều là họ tên, trong đó thậm chí còn có tên Vương quản gia — chính là người từng mua nàng vào phủ.
Rõ ràng không phải thư nhà gì cả, mà là một mảnh giấy ghi chép kỹ càng hành tung của Bùi Huyễn, từ giờ giấc ra vào phủ đến những người hắn gặp mỗi ngày.
Một phong thư bình thường… mà lại là một đạo bùa đòi mạng.
— Đã không biết chữ, vậy mang nó theo làm gì? — Giọng Bùi Huyễn trở nên lạnh lùng, ánh mắt như muốn nghiền nát người trước mặt.
Thu Nguyệt sợ đến mức toàn thân run bần bật, lắp bắp:
— Nô… nô tỳ chỉ là muốn gửi thư vấn an người nhà…
Tới nước này, nàng cũng chỉ biết ôm lấy hy vọng cuối cùng, tuyệt đối không thể để liên lụy đến ca ca.
Bùi Huyễn nhếch môi cười nhạt:
— Dối trá nối tiếp dối trá. Ngươi không biết chữ, nhà ngươi sao lại biết? Hơn nữa nếu thật muốn về nhà, thì có gì phải viết thư, chẳng lẽ không thể gặp mặt trực tiếp? Nếu ngươi chịu chủ động khai ra rõ ràng, bản hầu sẽ tha cho ngươi một mạng.
Hắn nói dứt lời, tiện tay cầm lấy chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm, động tác thong thả mà lạnh lẽo.
Thu Nguyệt đã bị dọa đến sắp ngất, miệng há ra định nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu thật thấp, nghẹn ngào:
— Nô tỳ nhất thời hồ đồ… chỉ là thật lòng muốn về nhà nhìn một chút thôi…
Nói xong lời cuối, Thu Nguyệt cuối cùng cũng không thể kìm nén nổi nữa, cảm xúc vỡ òa, bật khóc nức nở.
Bùi Huyễn ngồi phía trên, sắc mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt sâu thẳm nhưng lạnh lẽo và tàn nhẫn càng hiện rõ trong đáy mắt. Hắn đưa tay day nhẹ huyệt thái dương, giọng trầm thấp ra lệnh với Lâm Vi Đức bên cạnh: