Nàng Không Được Chạy Trốn

Chương 10

Trước Sau

break
Nhưng nàng không dám manh động, chỉ cố gắng trấn tĩnh bản thân, tự trấn an mình rằng có lẽ hắn chỉ hù dọa.

Thế nhưng, ý nghĩ đó nhanh chóng bị đập tan.

Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, hắn tiến gần, giọng nói trầm thấp pha chút ý cười:

— Nếu ngươi không muốn tự ra, vậy bản hầu gia đành tự mình tới tìm thôi.

Ninh Linh chỉ cảm thấy da đầu tê rần, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, không hiểu sao trong lòng nàng lại có một cảm giác thôi thúc kỳ lạ… bảo nàng nên chủ động bước ra.

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi từ sau thân cây bước ra.

Bùi Huyễn đã đứng sẵn trước gốc cây rậm lá. Trong ánh trăng nhàn nhạt, hắn thấy một thân hình nữ tử nhỏ nhắn bước ra khỏi bóng cây.

Ánh trăng bạc dịu dàng chiếu lên gương mặt nàng—gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, một đôi mắt hạnh trong veo như nước, ánh nhìn lấp lánh linh động.


Trên người nàng ăn mặc mộc mạc, giản dị, tóc búi cao cũng chẳng cài lấy một món trang sức nào, chỉ dùng dải lụa xanh buộc gọn lại.

Ninh Linh lén quan sát người đối diện. Hắn mặc trường bào màu đỏ sậm, khí thế lẫm liệt. Khuôn mặt tuấn tú, từng đường nét tinh tế. Nhìn qua dường như luôn mang theo ý cười, nhưng nếu để tâm sẽ nhận ra trong đôi mắt kia vẫn giấu kín sát khí lạnh lẽo.

Hắn cao lớn, tuấn mỹ. Nhưng khi đứng dưới tán cây tối om, ánh sáng nhập nhoạng, lại mang theo cảm giác như một Tu La trong bóng đêm đến cướp lấy sinh mạng người khác.

— Tiểu nương tử, nửa đêm ngươi trốn sau gốc cây làm gì? — Ánh mắt Bùi Huyễn khẽ đảo qua người nàng, ánh nhìn vừa sắc vừa sâu.

Chữ “tiểu nương tử” vốn là cách gọi phổ biến để xưng hô với nữ tử chưa lấy chồng, nhưng nghe trong hoàn cảnh này lại khiến lòng người thấp thỏm.

Ninh Linh thì trong bụng không vui, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, giọng khẽ run:

— Nô tỳ là tiểu nha hoàn trong phủ, nửa đêm đói bụng nên định ra phòng bếp xem còn cơm canh gì không, vô tình quấy rầy đến chủ tử.

Cửa ngách phía Đông Nam vốn gần nhà bếp, lời nói này nghe qua cũng tạm coi là hợp lý.

Thu Nguyệt đang nằm dưới đất, khóc thút thít yếu ớt, nghe được giọng nói quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu, kích động nhìn sang.

Động tác ấy khiến Bùi Huyễn liếc mắt nhìn tới.

Hắn nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt:

— Vậy sao?

Ninh Linh còn đang suy nghĩ cách ứng phó thì Thu Nguyệt không nén được, vội vàng lên tiếng:

— Hầu gia, nàng là nha hoàn cùng phòng với nô tỳ.

Ánh mắt Bùi Huyễn lập tức sắc như dao, như chim ưng khóa chặt con mồi, khiến Ninh Linh không kịp suy tính gì thêm.

Nàng đáp dứt khoát:

— Đúng vậy. Nô tỳ quả thực cùng Thu Nguyệt ở chung phòng. Nhưng nô tỳ thật sự chỉ là ra ngoài tìm chút đồ ăn.

Sắc mặt nàng nghiêm túc, giọng nói không chút ngập ngừng. Rõ ràng là đang nói dối nhưng mặt không đổi sắc, khiến Bùi Huyễn cũng phải bật cười khẽ.

Lúc này, Lâm Vi Đức đứng một bên chắp tay hỏi:

— Chủ tử, mấy kẻ này xử lý thế nào?

— Đem hết về Tranh Huy viện.

Bóng đêm bên ngoài tối đen như mực, còn trong viện, ánh nến sáng rực.

Tất cả người trong viện đều đã tập trung chỉnh tề, đứng đợi sẵn trong sân. Một chiếc ghế dựa bằng gỗ tử đàn đã được kê ngay trước cửa.

Trong sân còn đặt thêm vài chậu nước đá, từng luồng sương mù mỏng manh bốc lên, khiến không khí mát lạnh hẳn, như tách biệt hoàn toàn khỏi cái nóng oi ả bên ngoài.

Bùi Huyễn an vị trên ghế tử đàn, thân người dựa hờ vào lưng ghế, bờ vai rộng rãi thoải mái. Hai chân dài duỗi thẳng, dáng vẻ ung dung nhàn nhã. Bên cạnh hắn, Lâm Vi Đức ôm đao đứng canh, còn một thị nữ dung mạo xinh đẹp cũng chờ hầu bên cạnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc