Bánh mì mềm xốp, bên trong kẹp trứng và nhân tôm được chiên qua, thơm phức.
Phùng Dao cắn vài miếng bánh mì, uống ngụm sữa bò ấm nóng ngọt ngào, dạ dày cũng dễ chịu hơn nhiều.
Đầu lưỡi đỏ mềm thè ra liếʍ bơ dính trên khóe miệng theo quán tính, cảm giác được đối diện đang nhìn mình, cô liếc mắt, tỏ vẻ vô tội: “Ba ơi, sao thế ạ?”
Từ lúc cô bước qua với bộ vυ" lắc lư, Phàn Tín đã liên tục nhìn cô, cô vẫn giả vờ lớn mật như trước, cổ áo dưới ngực để lộ một phần ba bầu vυ", vì vυ" quá lớn, khe rãnh ở giữa rất sâu, nhìn thì thấy bộ ngực rất đầy đặn, siêu quyến rũ.
Lúc hắn cúi đầu uống cà phê, ánh mắt sẽ bất giác rơi vào rãnh ngực trắng trẻo kia. Mà khi thấy lưỡi cô liếʍ lấy bơ trên miệng, lòng hắn như bị gãi nhẹ, không đau nhưng rất ngứa.
Có lẽ cô vẫn chưa kịp trang điểm, mắt to mũi cao, cằm nhọn xinh đẹp, khuôn mặt trắng hồng, khác với nét trang điểm kỹ lưỡng của trước đây, giờ như thế này trông cô trẻ hơn, làn da cũng căng mọng, như quả đào hồng phấn vừa chín.
Hắn đi công tác hơn nửa năm, lẽ nào là do lâu quá không gặp nên trông con dâu càng xinh đẹp quyến rũ hơn? Hay là vì đã lâu quá hắn không gần phụ nữ?
Phàn Tín lại rót thêm cà phê, vừa bỏ đá vào vừa nói: “Không có gì, con ăn nhiều vào, dạo này công ty sao rồi?”
Phùng Dao khẽ liếc mắt nhìn hắn. Đừng tưởng cô không thấy hắn cứ nhìn cô chằm chằm.
Cô trước giờ luôn rất nhạy bén trước ánh nhìn của đàn ông, cô xinh đẹp, dáng người bốc lửa, ăn mặc gợi cảm, dù đã kết hôn và mất chồng, nhưng đàn ông đến bắt chuyện tán tỉnh và thèm khát cô thì có rất nhiều.
Nếu là gã đàn ông mà cô chê, cô chắc chắn sẽ nổi khùng lên. Nhưng nhìn lồng ngực tráng kiện của ba chồng, cơ ngực màu mật lộ ra giữa áo sơ mi cùng với khuôn mặt tuấn tú sỏi đời có vài nét giống với chồng cô, cô cũng không thấy khó chịu, ngược lại ánh mắt cũng lướt qua ngực và yết hầu hắn.
Cô nuốt thức ăn vào miệng và nói: “Rất ổn ạ, mấy hôm trước vừa tăng ca làm xong một dự án, ba có thời gian thì đến công ty xem thử, con sẽ đích thân tiếp đón ba.”
Nói đến câu cuối, cô nghịch ngợm chớp chớp mắt với hắn.
Phùng Dao tự lập nghiệp vào 5 năm trước, lúc đó cô và con trai Phàn Ngôn là Phàn Thụ kết hôn được hơn 1 năm, lúc đầu cũng thất bại vài lần, Phàn Thụ giúp cô rất nhiều, dù là về mặt tâm lý hay tiền bạc, thậm chí lúc cô nản chí nhất, Phàn Thụ còn đi xin ba là Phàn Tín đầu tư. Có vốn rót vào, Phùng Dao lại phấn chấn, mỗi ngày thức khuya dậy sớm, liều mạng suốt mấy năm mới có được cục diện như hôm nay.
Nói cách khác, ba chồng không chỉ là ba chồng cô, mà còn là nhà đầu tư và cổ đông lớn của cô, sau khi Phàn Thụ mất, Phùng Dao càng thêm lấy lòng hắn.
Nhưng Phàn Tín cũng không để ý tới chút tiền của cô, hắn có doanh nghiệp gia tộc cần quản lý, công việc bận rộn, đi Singapore công tác nửa năm trời, đại hội cổ đông của công ty Phùng Dao cũng có mời hắn đến dự, nhưng đều là trợ lý đi thay.
Phàn Tín rất hưởng thụ trước sự chủ động của con dâu, gật đầu nói: “Được, ba bảo trợ lý xếp lịch, nghe nói công ty đã đổi chỗ mới?”
“Dạ, chuyển đến khu Dung Hối.” Khu Dung Hối nằm ở khu vực trung tâm thương mại, cách tòa nhà Phàn thị không xa.
Thấy ba chồng còn biết quan tâm công ty nhỏ của mình, Phùng Dao nói thêm mấy câu, giọng nói dịu dàng, nụ cười cũng chân thành hơn, còn nghiêng người với qua bàn ăn đưa hắn xem hình tòa nhà làm việc của công ty.
Lúc hắn nhìn hình, hơn nửa ánh mắt đều nhìn vào bầu vυ" đột nhiên sát lại gần của cô, hương thơm của phụ nữ phả ra, trước mắt là bầu vυ" trắng nõn như sắp tràn ra ngoài, Phàn Tín cảm thấy viên đá lạnh mà hắn vừa nhai chẳng có tác dụng gì.
Sau bữa ăn sáng hòa hợp của ba chồng và con dâu thì cũng đã 9 giờ 30, Phùng Dao cất điện thoại, cười nói: “Con đi làm đây, tạm biệt ba.”
Đi đến huyền quan, cô cúi người thắt dây giày cao gót, quay đầu nhìn phòng khách rộng lớn, ba chồng vẫn ngồi đó, cúi đầu xem máy tính bảng.
Lúc cô cúi xuống thắt dây giày, Phàn Tín khẽ liếc mắt, nhìn bóng lưng cô.
Eo cô thon gọn, nghiêng người ngồi trên ghế mang giày, chiếc váy quả nhiên vừa cúi xuống là không che nổi mông, góc váy bó sát co lại lộ ra cả nửa mông, hai quả mông to tròn trắng trẻo hướng về phía hắn, giữa khe mông là mảnh qυầи ɭóŧ chữ T màu tím nhạt, lõm vào khe rãnh hấp dẫn.
da^ʍ đãиɠ, mặc cả quần chữ T đi làm, còn không mặc quần bảo hộ.
Phàn Tín khẽ khép mắt, tiếng đóng cửa vang lên, hắn đặt máy tính bảng xuống, ấn thứ đang dựng đứng trong quần xuống.