Không biết có phải vì Hoàng đế trầm mặc quá lâu hay không, Tiết Mẫn mang theo giọng khóc nức nở gọi hắn một tiếng: "Tỷ phu."
Đỗ Lâm Chi nhướng mày, quân thần chính là quân thần, ai dám gọi hoàng đế là tỷ phu? Trong thiên hạ, cũng chỉ có Tiết Mẫn này dám không tuân thủ lễ chế như vậy. Đơn giản là ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Tiết gia mà thôi.
Khi nghĩ đến đây, lòng nàng ấy không khỏi cảm thấy nghẹt thở, như thể có bóng hình của một nữ tử khác hiện lên trước mắt.
"Mẫn Nhi tuổi còn nhỏ." Hoàng đế rốt cục vẫn mở miệng: "Lâm Chi, ngươi không nên tùy tiện động thủ, lại còn ra tay nặng như vậy."
Đỗ Lâm Chi ngẩng đầu, Tiết Mẫn đang nhìn nàng ấy, bởi vì nhìn ra Hoàng thượng đang nghiêng về nàng ta, lúc này ánh mắt nàng ta tràn đầy đắc ý..
Nàng ấy lại nhìn về phía trên, trên án Hoàng đế chất không ít tấu chương, trên khuôn mặt anh tuấn của Đế vương, mi tâm mơ hồ có thể thấy được vài phần phiền não, nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa không nhanh không chậm như cũ.
Đỗ Lâm Chi cho tới bây giờ đều biết Nguỵ Diễm cần chính yêu dân, cũng không hoài nghi hắn ta là một vị hoàng đế tốt, nàng ấy cũng biết rằng, theo những gì mà hoàng đế thấy, việc ngài đứng về phía Tiết Mẫn là không có gì sai.
Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, một cơn giận không tên trào dâng trong lòng nàng ấy.
Đó là cơn giận cho một nữ tử khác, trong cơn xúc động, Đỗ Lâm Chi cất tiếng trước khi hoàng đế kịp nói thêm: "Thần nữ ra tay với Tiết tiểu thư là do nàng ta đã xúc phạm Lương Anh trước."
Khi cái tên Lương Anh xuất hiện, nàng ấy thấy trong mắt hoàng đế thoáng hiện sự kinh ngạc, lớp mặt nạ hoàn hảo dường như có dấu hiệu rạn nứt, nhưng nhanh chóng đã trở lại bình thường.
Sự thay đổi trong nháy mắt này, Tiết Mẫn tất nhiên là không phát hiện ra, nàng ta mơ hồ cảm thấy cái tên Lương Anh này có chút quen tai, nhưng không suy nghĩ nhiều, dù sao nàng ta cũng không nghĩ người câm kia là nhân vật quan trọng: "Xúc phạm gì chứ? Nàng ta vốn là người câm, ta nói sai sao?"
Nàng ta chỉ nhìn chằm chằm Đỗ Lâm Chi mà không nhận ra ánh mắt u tối của nam nhân phía trên, cũng không biết bàn tay dưới long bào đang nổi gân xanh.
Đỗ Lâm Chi cũng không tranh luận cùng nàng ta, cũng chỉ chờ Nguỵ Diễm phản ứng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng mới nghe thấy giọng nói của hoàng đế truyền đến: "Lâm Chi, xin lỗi Mẫn Nhi đi."
Đỗ Lâm Chi cúi mắt xuống, che giấu sự thất vọng trong mắt.
Đáng lẽ nàng ấy phải biết trước sẽ như vậy, nàng ấy rốt cuộc là đang thăm dò cái gì đây? Lương Anh đối với hắn ta mà nói, đã từng là một sự tồn tại để thay Hoàng hậu chịu tai họa, giờ chỉ là một tiền phi đã ra khỏi cung.
Ở trong lòng hắn ta thì tính là cái gì đây?
Nếu có gợn sóng nào, chẳng qua chỉ là ngài muốn cầu xin một chút thanh thản cho sự hổ thẹn của mình mà thôi.
Không đáng! Nữ nhân ngây ngốc trả giá kia, thật sự không đáng! Đỗ Lâm Chi không hiểu, bao nhiêu tình cảm như thế, sao có thể đều là giả dối?
Hoàng mệnh không thể trái, nàng ấy biết mình hiện tại hẳn là nên xin lỗi, nhưng cơn giận trong lòng khiến nàng ấy cắn chặt răng không thốt ra lời.
Không khí đang căng thẳng, đột nhiên một tiểu thái giám vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến."
Lâm Phúc, người đã đổ mồ hôi lạnh từ nãy đến giờ, nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng hậu đến thì chuyện sẽ dễ giải quyết hơn, nương nương là người hiểu lý lẽ, tự nhiên sẽ không để Hoàng thượng khó xử. Chỉ có Tiết Mẫn, gương mặt thoáng hiện vẻ không vui.
Sau khi được Nguỵ Diễm cho phép, không bao lâu sau Tiết Ngưng đã đi vào, nàng ta mặc Hoàng hậu chính phục, vừa định quỳ xuống hành lễ, đã bị Nguỵ Diễm ngăn lại: "Hoàng hậu miễn lễ."
Tiết Ngưng lập tức không hề khách khí mà đứng thẳng người, đầu cũng cúi thấp: "Hoàng thượng, là lục muội không hiểu chuyện, người ngày ngày bận rộn, vậy mà nàng lại vì chuyện nhỏ này làm phiền người." Nói xong, ánh mắt sắc lạnh quét về phía Tiết Mẫn.
Tiết Mẫn chột dạ dời ánh mắt đi, nhưng trong lòng lại bất bình, nàng ta chỉ biết rằng nếu để cho tỷ tỷ nàng ta xen vào, việc này khẳng định chính là không giải quyết được gì, chính mình chính sẽ bị người ta đánh oan."
Quả nhiên, ngay sau đó giọng tỷ tỷ của nàng ta liền vang lên: "Tiết Mẫn."