Lương Anh nhắm mắt lại, nàng vuốt ve vòng tay vàng trên cổ tay,sau khi trải qua tình thân thực sự, nàng đánh giá về bản thân mình ngày xưa bằng một câu:
Thật sự là ngu ngốc.
***
Mãi cho đến khi xe ngựa của Lương Anh không còn bóng dáng, Chu Thanh Chỉ vừa quay đầu lại đã thấy vị Đỗ tiểu thư kia vẫn còn đứng ở nơi đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn theo phương hướng đường tẩu rời đi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đỗ tiểu thư." Xuất phát từ lễ phép, nàng ấy đi qua cảm tạ một lần nữa. Đối phương lần này chỉ lãnh đạm gật đầu, liền xoay người rời đi.
Thanh Chỉ trên đường về mới đột nhiên nhớ ra, trước đây có lần tiểu thư Đỗ chủ động hỏi chuyện nàng, dường như là hỏi về đường tẩu.
"Nàng ấy bây giờ sống tốt chứ?"
Thanh Chỉ nhớ lại vẻ mặt nàng ấy khi hỏi lời này, cùng với ánh mắt cô đơn lại vui mừng sau khi nghe được mình nói đường tẩu sống rất tốt.
"Vậy là tốt rồi." Lúc ấy, hình như nàng ấy đã nói một câu như vậy?
Vậy nàng ấy và đường tẩu vốn quen biết nhau sao?
Nhưng tại sao vừa rồi đường tẩu không nói chuyện với nàng ấy?
Là quan hệ không tốt sao?
***
Chu Hoài Lâm đã ở cửa cung đợi có một hồi, bên cạnh là những quan viên địa phương đang đợi vào cung trình tấu như hắn.
Có tốp năm tốp ba quen biết tụ cùng một chỗ bắt chuyện với nhau.
Chỉ có Chu Hoài Lâm đứng một mình ở bên kia.
Mặt mày hắn hung dữ, lại quen đi một mình, dù có người có quen biết với hắn cũng không chủ động đến bắt chuyện.
Nhưng là không thể tránh khỏi, hắn có thể nghe được những người bên cạnh nghị luận.
"Năm nay sợ là lại không gặp được Hoàng thượng rồi?"
"Phải rồi, đã mấy năm rồi nhỉ? Không biết vì sao, Hoàng thượng cần mẫn yêu dân như vậy, nhưng lại không cho chúng ta gặp mặt trình tấu?"
Ánh mắt Chu Hoài Lâm hơi lóe lên.
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên thấy một chiếc xe ngựa đi tới, họ vô thức đứng tách ra hai bên, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa hiên ngang đi vào cổng cung.
Đợi xe ngựa chạy được xa, mọi người mới một lần nữa bắt đầu nghị luận sôi nổi.
"Đó là xe ngựa nhà ai? Sao còn có thể qua cửa cung?"
Không trách họ ngạc nhiên, xe ngựa của các quan viên theo quy định đều phải dừng ở đây.
Có người biết chuyện lắc đầu: "Ngươi không biết, đây chính là xe ngựa của Tiết gia. Hoàng thượng cho phép."
Nói đến Tiết gia, mọi người liền ngầm hiểu mà trầm mặc. Ai không biết bây giờ Tiết gia ở triều đình danh tiếng không ai sánh kịp, đâu phải chuyện họ có thể tùy tiện bàn luận. Cũng có người thông minh, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Cây to đón gió, Tiết gia này thật sự không hiểu sao?
***
Trong ngự thư phòng, tiểu thái giám đột nhiên đến báo, nói là Lục tiểu thư Tiết gia cầu kiến.
Lục tiểu thư Tiết gia và Hoàng hậu nương nương là tỷ muội đồng bào một mẫu, ngày thường rất được Hoàng thượng và Hoàng hậu yêu thích, tình huống trực tiếp tìm tới Hoàng thượng như vậy cũng không phải không có.
Nguỵ Diễm buông tấu chương trong tay xuống, mới vừa nói một câu tuyên, liền thấy muội muội của Hoàng hậu, khóc như hoa lê đẫm mưa bước vào, miệng vừa khóc vừa kêu: "Tỷ phu! Người nhất định phải làm chủ cho muội!"
Đỗ Lâm Chi bị gọi đến ngự thư phòng.
Lúc này Tiết Mẫn đang kêu gào sẽ không buông tha cho nàng ấy, khóc lóc kể lể với hoàng đế về việc bị nàng ấy bắt nạt và hành hung
Nửa bên mặt sưng vù cùng dấu tay rõ ràng trên mặt của nàng ta là bằng chứng rõ ràng nhất, hơn nữa lúc ấy có rất nhiều người đều nhìn thấy được, Đỗ Lâm Chi rõ ràng không thể chối cãi.
Tất nhiên, nàng ấy cũng không định chối cãi.
"Lâm Chi." Tiết Mẫn trông quá đỗi thê thảm, dù khiến hoàng đế phải cau mày, nhưng hắn ta vẫn hỏi Đỗ Lâm Chi trước: "Ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì?"
Có lẽ là đang chờ nàng ấy giải thích.
Đỗ Lâm Chi lại chỉ đứng ở nơi đó, ánh mắt buông xuống: "Thần nữ biết tội."
Dáng vẻ không tranh cãi này khiến hoàng đế im lặng một lúc.
Lâm Phúc không dám nhìn sang bên kia, những quý nữ này tranh cãi, theo lý thuyết dù có lớn đến đâu thì Hoàng hậu cũng sẽ là người đứng ra giải quyết, hết lần này tới lần khác lục tiểu thư Tiết gia này không có chừng mực gì, ấy vậy mà lại trực tiếp tìm đến Hoàng thượng.
Hôm nay lại làm cho Hoàng thượng khó xử, một bên là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, một bên là Thái Phó gia mà Hoàng thượng kính trọng.