Biểu tình mờ mịt vô tội, mày hơi nhăn lại, tựa hồ như không biết nơi này là nơi nào.
Nguyên bản, tay cầm đai an toàn hơi siết.
Âm thanh Trà Bạch điên cuồng vang lên, [Từ Từ, chúng ta là manh muội tử, manh muội tử, manh muội tử...]
Ặc.... Manh muội tử.
Trà Bạch nghi ngờ, nếu không nhờ nó kịp thời làm Sở Từ tỉnh táo lại, nói không chừng đai an toàn đã bị cô siết rách.
Nó nhất định phải gia hạn sức mạnh của Sở Từ!!
Sở Từ lúc này mới phản ứng lại, xoay đầu nhìn nói, "Cảm ơn anh, anh có muốn đi ăn trưa cùng em không?"
Nhìn bộ dáng đơn thuần của tiểu cô nương, Lục Tấn không trả lời, đáy mắt ngày càng thâm trầm.
Nghĩ lại, gần đây Sở Từ luôn mang bộ dáng ngoan ngoãn lấy lòng, nhưng trước kia cô lại là bộ dạng kiêu căng ngạo mạn, tuy ngoài mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng giờ đây lại có chút không hiểu.
Rốt cuộc Sở Từ đang muốn làm cái gì?
Cô rốt cuộc muốn thứ gì từ anh?
Con ngươi Lục Tấn hơi lạnh đi, bỏi vì suy nghĩ này mà cảm thấy hơi bực bội, nhìn tiểu cô nương đã cởi đai an toàn, anh đè tay Sở Từ lại, dùng sức đóng lại dây an toàn.
Một tay anh đặt ở dây an toàn, tay kia chống cạnh đầu Sở Từ, hoàn toàn khống chế cô trong lồng ngực mình. . Ngôn Tình Tổng Tài
Đôi mắt âm trầm mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn Sở Từ, khóe môi chậm rãi cong lên, thanh âm lược nhẹ mang theo một loại hương vị không nói lên lời.
Mùi sát trùng trên người anh lập tức xộc tới.
"Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn an phận một chút, mặc kệ cô đang giả vờ cũng được, mặt khác thế nào cũng được, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, đây là lần cuối tôi cho cô biết, những thứ của cô, đối với tôi đều không liên quan."
Những thứ cô muốn, đối với anh mà nói đó đều không phải là thứ hắn cần, nếu cô vẫn muốn lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ khiến anh cảm thấy bực bội, nếu cô biết anh cũng sẽ không để ý, rốt cuộc phải xử lí việc ra sao mới là vấn đề làm nhân tâm phiền loạn.
Khóe môi Lục Tấn mang theo tia lương bạc tàn nhẫn, con ngươi thâm trầm không biết ấp ủ thứ gì, ẩn ẩn làm người ta có chút bất an.
Sở Từ chớp đôi mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, bên tai nghe Trà Bạch không ngừng hô to gọi nhỏ độ nguy hiểm của Lục Tấn ngày càng gia tăng, sau đó không hề để ý tới ý tứ, lập tức hôn một cái.
Lục Tấn sửng sốt, con ngươi trợn tròn, hai giây sau mới phản ứng lại, cảm nhận được xúc cảm mềm mại ở môi là cái gì.
Trà Bạch:....Ha? A?
Ngay trong thời khắc nguy hiểm như vậy, ký chủ nhà mình sao lại hôn một cái rồi???
Trong lòng Trà Bạch cũng không ngờ rằng sẽ có trường hợp này xảy ra.
Lục Tấn hiển nhiên không biết Sở Từ đang bị chạm vào thanh kỳ mạch não nào, theo bản năng lùi về sau, lập tức đem khoảng cách hai người cách xa.
Không khí lạnh lẽo xung quanh lập tức tiêu tán, Sở Từ nghiêm túc cởi dây an toàn, hơi liếm khóe môi, vẻ mặt ngoan ngoãn, "Em rất thích anh trai, trước kia là do em ngu muội, về sau hứa sẽ không gây cho anh thêm nhiều phiền toái nữa, nếu bây giờ anh vội thì liền về làm việc đi, hôm nào rảnh cho anh nếm thử tay nghề của em được không?"
Sở Từ: Không sai, chính là bạo như vậy!
...
Tác giả có lời muốn nói: Đổi mới thời gian: Miễn phí kỳ muốn tách ra phát tích cóp nhân khí, tạm đúng giờ gian sớm 6 giờ, ngọ 12 giờ, vãn 6 giờ, vãn 8 giờ các phát một chương, ngày mai bắt đầu, năm sao, phiếu phiếu, nhắn lại ~【 ngoan ngoãn duỗi tay 】 ái các ngươi bút tâm
âu
Editor có lời muốn nói: Có nên edit luôn lời tác giả để cho dễ hiểu hơn không?