Cuối cùng vẫn là không nhịn được, đưa tay xoa đầu Sở Từ mấy cái.
Xúc cảm ngoài ý muốn cũng không tệ lắm.
Bởi vì làm bác sĩ, nên anh cũng khó tránh được một vài thói quen nghề nghiệp, tỷ như bệnh sạch sẽ, hơn nữa cũng vì khi còn nhỏ, các loại nguyên nhân gây bệnh càng khiến chú ý, trừ phi thực sự cần thiết, trên cơ bản Lục Tấn sẽ không bao giờ trực tiếp đụng vào người khác.
Đặc biệt là những người thích nùng trang diễm mạt*, anh đều cực kì ghét bỏ, nhưng tiểu cô nương trước mặt này lại không giống vậy, rõ ràng phía trước bộ dáng như vậy, hiện tại nhìn qua lại thuần khiết giống như một tờ giấy trắng, làm lòng người ngo ngoe rục rịch áp lực đến không được, làm trong lòng người ta bỗng nhiên hiện lên vài ý xấu.
*Nùng trang diễm mạt: miêu tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ thích trang điểm cầu kì, tô son trát phấn.
[Giá trị yêu thích của Lục Tấn +4, hiện tại 14.]
Tay Lục Tấn hơi ngừng, sau đó chậm rãi thu tay lại, mày hơi nhíu.
Trong lòng anh bất tri bất giác suy nghĩ, có phải anh đối với Sở Từ quá dung túng?
Cũng ngay lúc này, Sở Từ nâng cặp mắt nhìn Lục Tấn, bộ dáng ngoan ngoãn cùng với đôi mắt đen nhánh ngập nước, tựa hồ mang theo một tia nhu thuận, làm trong lòng anh khẽ run lên.
Cuối cùng, hơi mấp máy môi, đem áo khoác chính mình cởi ra, choàng lên người Sở Từ, âm thanh có chút lãnh đạm, "Tôi đưa cô về, đợi chỗ này một lát."
Áo khoác mang theo mùi sát trùng, cùng với hơi ấm còn sót lại làm xua đi cái lạnh, Sở Từ nghiêng đầu nhìn Lục Tấn, người từ đầu đến giờ không cho cô một cơ hội nói chuyện giờ đang đi ra bến đỗ xe, con ngươi chớp nhẹ.
Không lâu sau, một chiếc xe màu đen tiến lại, cửa xe chậm rãi kéo xuống, đem khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, cùng với một phần sắc bén lộ ra.
Có thể từ đây tới chỗ để xe khá xa, đầu và vai Lục Tấn đều bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, mái tóc cũng có một chút hỗn độn, chỉ có cặp mắt như cũ vẫn mang theo phần đạm mạc, ẩn sau chiếc kính không thấy rõ biểu tình.
"Lên xe."
Ngón tay anh vỗ vào tay lái xe, hướng Sở Từ nói.
Chờ đến khi Sở Từ ngồi lên xe, trong tay ôm áo khoác của anh, đôi mắt hạnh tròn trịa thường đảo qua đảo lại nhìn anh.
Biểu tình Lục Tấn không thay đổi, tiếp tục lái xe.
Nơi Sở Từ sống Lục Tấn cũng biết rõ, khá gần với trường học, nhưng khá xa bệnh viện nên đoán chừng cần 40 phút lái xe.
Dọc đường đi, ban đầu Sở Từ còn thường hướng anh ngó qua ngó lại, bất quá chỉ hơn mười phút sau, cô liền lâm vào giấc ngủ, ôm chiếc áo khoác của Lục Tấn, cài đai an toàn, cuộn tròn mình trên ghế.
Chờ đợi đến lúc đèn đỏ, Lục Tấn mới nhìn sang Sở Từ, liền thấy cô không hề có chút phòng bị mà cuộn tròn mình trên ghế an tĩnh ngủ, một nửa khuôn mặt đều vùi vào áo khoác của anh, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.
Đáy mắt Lục Tấn hơi sầm lại, tiếp tục lái xe.
Một lúc sau đã đến chung cư mà Sở Từ ở, Lục Tấn dừng xe, đảo mắt nhìn sang cô gái vẫn đang ngủ.
Nhìn đến nửa ngày, không biết có phải nhận ra ánh mắt của anh hay không, Sở Từ ưm một tiếng rồi tỉnh dậy, con ngươi ngập nước liền đối thẳng với con ngươi thâm trầm của Lục Tấn, cô hơi hoảng hốt, bộ dạng hoảng sợ.
Giống như vật nhỏ đang chịu kinh hách, đôi mắt mờ mịt vô thố nhìn anh, một lúc sau mới phản ứng lại, lập tức đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.