Tô Song Song nghĩ ngợi, lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Tô mộ một tin nhắn.
Thời gian định là một giờ sau, nội dung là: tôi và Âu Dương Minh cùng một chỗ, nếu trước tin nhắn này tôi không gọi cho cô, tìm người cứu tôi! Tôi quán cà phê đối diện Tần Thị, 203.
Tô Song Song làm xong hết thảy, cảm giác khẩn trương cũng giảm đi không ít, tự nhiên cũng thấy mình rất cơ trí, cô làm một tư thế tay cố lên, sau đó khởi động chiếc nạng, thật cẩn thận đi ra ngoài.
Người thư ký của Tần Mặc đang lúc đứng ngoài văn phòng, vừa thấy Tô Song Song đi rA, vội vàng đi lại đây: "Trợ lý Tô, cô muốn đi đâu vậy?"
Tô Song Song ra vẻ bình tĩnh nhìn anh liếc mắt một cái, nói: "Tôi đi gặp bạn một chút, Tô Mộ, nãy đã nói qua với Tần tổng, anh yên tâm, sẽ không gây phiền phức cho anh!"
Người thư ký nhìn Tô Song Song liếc mắt một cái, cảm thấy cô không đến mức nói dối, gật gật đầu: "Để tôi đưa cô qua đó nhé?"
"Không cần không cần, trực tiếp đi thang máy là tới, tôi đã tự đi lại được, cảm ơn anh!” Tô Song Song vội vàng lộ ra sắc mặt khó xử.
Người thư ký vừa thấy, lập tức nghĩ đến hiện tại Tô Song Song ở Tần thị được Tần tổng đặc biệt chú ý, có thể trở thành nữ chủ nhân tương lai của Tần thị, anh cảm thấy nếu mình tự đưa cô đi, lại khiến mọi chuyện thêm phức tạp hơn.
Anh gật gật đầu, nhìn tô Song Song rời đi, rất lễ phép dặn dò một câu: “Trợ lý Tô đi cẩn thận, có chuyện gì thì nói tôi biết, bất cứ lúc nào."
Tô Song Song vừa nói dối nên rất khẩn trương, lúc này xem như cô hành động rất bộc phát, cô không dám quay đầu, vội vàng nói một câu cám ơn liền đi vào thang máy.
Trong thang máy, Tô Song Song dựa cả người vào cửa thang máy thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ trái tim đang nhảy tưng tưng trong lồng ngược, trong lòng than thở một câu: quả thực nói dối đúng là khảo nghiệm công lực của mình!
Sau khi Tô Song Song ra ngoài, liền đến thẳng quán cà phê ở đối diện, đi lên lầu hai, đứng ở ngoài cửa phòng 203, cô muốn trấn an tâm tình đang loạn lạc của mình.
Tô Song Song nhìn cánh cửa trước mắt, đột nhiên bắt đầu não bắt đầu mở rộng ra, đôi mắt linh hoạt nhìn qua lại, suy nghĩ vẫn hết sức mơ hồ, nhịn không được nghĩ đến: không phải nếu cô đi vào, Âu Dương Minh sẽ đánh thuốc mê cho cô choáng váng, sau đó lấy cô ra uy hiếp Tần Mặc?
Nhưng một tưởng tượng như vậy, Tô Song Song lại cảm thấy cô có điểm tự mình đa tình, lấy cô ra uy hiếp Tần Mặc, đây không phải là làm điều thừa thãi sao?
Cô cùng Tần Mặc Phi không phải người thân, dựa theo tính cách của tiểu cầm thú kia đá không rơi xuống giếng là không sai lầm, còn có thể tới cứu cô sao?
Nghĩ như vậy, Tô Song Song lại cảm thấy chính mình giống như không có gì có thể lợi dụng, cô càng không rõ ràng, rốt cuộc Âu Dương Minh kêu cô tới làm cái gì?
Chẳng lẽ thật sự là nói chuyện phiếm, muốn tìm một người đến chia sẻ một chút về kế hoạch vĩ đại của anh, nhưng nếu nghĩ là chuyện cô không nên biết, cô có thể tự rước họa vào thân không, tò mò hại chết mình, bị người ta giết người diệt khẩu?
"Song Song, nếu cô không vào, tôi sẽ đi." Giọng nói của Âu Dương Minh từ bên trong truyền tới, Tô Song Song lập tức bừng tỉnh, chớp chớp ánh mắt, trong lòng lại nghi ngờ: sao anh ta biết mình đứng bên ngoài?
Lúc tầm mắt của cô dừng ở bên dưới cánh cửa, mới kịp phản ứng, cách cửa ở đây chỉ có một nửa, chỉ che được nửa người bên trên.
Tô Song Song thoáng chốc đen mặt, may mà cửa cũng không phải trong suốt, nếu không dáng vẻ ngốc nghếch này của cô đều bị Âu Dương Minh thấy hết.
Tô Song Song đặt tay ở nắm đấm cửa, đột nhiên quay đầu lại giữ chặt người phục vụ vừa đi qua sau lưng cô, khẩn trương nói một câu:
"Cái kia, tôi và người bên trong không quen lắm, nếu chốc lát thấy tôi ngất đi mà anh ta lại đưa tôi ra, cô nhất định phải báo nguy cứu tôi nhé!”
Bị cô giữ chặt, người phục vụ liền kinh ngạc, chỉ kém bị lời nói của Tô Song Song dọa đến, lập tức hiểu được cái gì, gật gật đầu.
Tô Song Song thấy cô gật đầu, rốt cục trái tim cũng chậm lại, quay đầu, ưỡn ngực, đẩy cửa đi vào.
Âu Dương Minh nghe thấy Tô Song Song nói với nhân viên phục vụ như thế, chính mình lại không nhịn được cười, nhìn thấy Tô Song Song đẩy cửa tiến vào, anh cũng không thu lại biểu cảm của mình, thái độ xấu xa túy ý.
Tô Song Song liếc mắt nhìn anh, lập tức tìm một vị trí xa anh nhất ngồi xuống, chống cằm, ra vẻ không thèm để ý, hỏi một câu: "Anh muốn nói gì? Nói mau!"
Lúc này Âu Dương Minh đang mặc một thân ân phục màu đen, tất cả tóc đều bị anh vuốt ngược ra sau, anh nghiêng đầu tháo mắt kính xuống, nhìn về phía Tô Song Song.
Trong lòng Tô Song Song còn ôm một chút may mắn, hết thảy đều là Âu Dương Minh vui đùa, anh vốn không phải người hai mặt.
Nhưng nhìn đôi mắt anh như vậy khiến Tô Song Song cảm thấy may mắn kia đã giống như bọt khí trong nháy mắt liền vỡ vụn.
Bởi vì ở đối diện, Âu Dương Minh lúc này hơi híp mắt, trong mắt tràn đầy ngả ngớn và phóng đãng không kiềm chế được, ngoại trừ diện mạo bên ngoài có vẻ giống Âu Dương Minh dịu dàng kia, thì là một người có khí chất hoàn toàn khác.
Cô cảm thấy cho dù đối phương là Ảnh đế, loại dáng vẻ trái ngược này, cũng tuyệt đối không thể diễn xuất được!
Tô Song Song nhịn không được hỏi một câu: "Anh. . . . . . Rốt cuộc là ai? Anh. . . . . . Có thể sẽ không trở về?"
Âu Dương Minh ở đối diện vừa nghe, thả một chân đang vắt lên chân còn lại xuống, trực tiếp đứng lên, hướng tô Song Song đi đến, Tô Song Song sợ tới mức muốn đứng dậy.
Nhưng tay vừa động, chiếc nạng liền rơi trên mặt đất: "Đông" một tiếng, lòng của cô cũng theo đó trầm xuống.
Tô Song Song vội vàng cúi người muốn nhặt lên, Âu Dương Minh lại đi qua bên người cô, một cước dẫm nát chiếc nạng, sau đó cúi người xuống gần sát Tô Song Song.