Tô Song Song do dự một giây, liền nhận điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối, cô suy tính địch không động ta cũng không động, trầm mặc không nói, chờ đối phương mở miệng trước.
Đầu bên kia đầu tiên là truyền tới một tiếng cười yếu ớt, tiếng cười kia vốn không phải là diễn xuất bình thường dịu dàng của Âu Dương Minh, mà có điểm lỗ mãng.
Tô Song Song lập tức khẩn trương, ngay sau đó đối phương mở miệng, trong giọng nói cũng lộ ra ý cười ngả ngớn: "Thế nào, con bé ngốc, rốt cục đã biết là tôi làm?"
"Anh mới ngốc!" Tô Song Song nhịn không được phản bác một câu, không có cách nào, vừa nghe đến có người nói cô ngốc, cô liền nhịn không được phản xạ có điều kiện phản bác lại.
Nói xong tô Song Song mới ý thức tới chính mình có điểm hơi quá kích động, vội vàng mím chặt miệng, im lặng không nói.
"Xuy. . . . . ." Đối phương cười nhạo một tiếng, hiển nhiên đối với việc Tô Song Song đã biết mọi chuyện là do anh làm không có nửa phần sợ hãi, anh tiếp tục nói: "Chắc hiện tại Tần tổng đang thu thập của chứng cớ về tôi, sau đó cho giải oan cho cô."
Tô Song Song vẫn trầm mặc như cũ, đến bây giờ cô còn chưa hiểu được Âu Dương Minh gọi cuộc điện thoại này là vì cái gì, nghĩ, cô mở miệng nghiêm túc nói một câu: "Nói trọng điểm, nếu không tôi cúp máy!"
Tô Song Song cảm thấy Âu Dương Minh lúc này không thích hợp lắm, tính cách của anh ta thay đổi quá nhanh, xem ra có khả năng anh ta bị đa nhân cách.
Chẳng lẽ anh ta là một người hai mặt?
Lúc trước, Tô Song Song thật ra cũng đã cảm thấy anh ta bất thường, nhưng trong tiềm thức của cô lại không muốn làm phức tạp con người Âu Dương Minh lên như vậy, nên liền tin lời anh ta nói là lúc nào anh ta căng thẳng thì tính cách sẽ có một chút vấn đề.
Nhưng lúc này cô không thể lừa mình dối người được nữa, Âu Dương Minh thật sự là một kẻ đa nhân cách!
Cô rất muốn biết, hiện tại Âu Dương Minh dịu dàng đã đi đâu vậy, anh có thể sẽ không trở về, mà Âu Dương Minh xấu tính bây giờ rốt cuộc vì sao lại gây chuyện với cô như vậy, cô đâu có chọc gì đến anh ta ?
"Trọng điểm? Tôi đây liền cùng cô nói trọng điểm, cô có muốn biết vì sao tôi làm như vậy không? Tiếp theo còn muốn làm gì nữa, hơn nữa, chuyện này cuối cùng có phải nhằm vào Tần Mặc không?"
Âu Dương Minh mang theo ý cười thong thả nói xong, giọng nói cợt nhả, nhưng mỗi chữ anh thốt ra đều vừa vặn tạc vào trong lòng Tô Song Song.
Nhất là câu cuối cùng kia, anh có thể nhằm vào Tần Mặc hay không, trong nháy mắt như nhéo vào người cô.
Cô rốt cục nghĩ đã nghĩ đến trọng điểm của vấn đề, cô và Âu Dương Minh không thù không óa, anh việc gì phải phí công như vậy hãm hại cô.
Nhưng nếu nói là mục đích cuối cùng của anh chính là vị trí của Tần Mặc hiện tại thì có vẻ hợp lý hơn, bây giờ cô là người gần gũi nhất với Tần Mặc, quan hệ cũng có vẻ không tệ lắm.
Từ cô mà gây tai họa đến Tần Mặc, xem như có vẻ đơn giản nhất, Tô Song Song nghĩ đến đây đột nhiên sợ hãi đứng lên.
Cô biết mình lúc này không nên bối rối, nhưng lại không khống chế được hỏi một câu: "Anh sẽ làm gì Tần Mặc?"
Âu Dương Minh ở đầu dây bên kia vừa nghe, bắt đầu cười khẽ đứng lên, cười cực kỳ đê tiện, khiến Tô Song Song rất muốn cho anh một bạt tai.
"Nói, Tần Mặc chắc đang đi ra ngoài rồi? Có muốn biết anh ta đến chỗ nào không? Có muốn biết tiếp theo tôi sẽ làm gì không?" Giọng nói của Âu Dương Minh rất nhẹ, như lông chim trêu chọc tâm tư của Tô Song Song.
Tô Song Song cúi đầu, dùng sức cầm lấy di động trong tay, vòng vo đảo mắt, đột nhiên liền nổi giận, rống lên: "Anh có nói hay không, không nói tôi sẽ cúp máy!"
Tuy rằng giờ phút này tâm cô đã loạn như ma, nhưng Tô Song Song cũng đã xem qua nhiều tiểu thuyết tương tự thế này, vẫn hiểu được phải có khí thế để trấn áp đối phương, không thể để anh ta dắt mũi mình đi được!
"Xuy!" Âu Dương Minh lại bị Tô Song Song chọc cười, giống như thỏa hiệp bình thường nói : "Đang ở cơ quan, nếu cô muốn biết, thì hãy ra quán cà phê bên ngoài công ty, tôi chờ cô."
Tô Song Song lập tức nhíu mày, trong lòng rất do dự, lúc cô xem tiểu thuyết, hay những tình tiết cẩu huyết trong truyện tranh, nếu bây giờ cô mà đáp ứng yêu cầu của người xấu, khẳng định sẽ không có chuyện gì tốt.
Nhưng nơi đối phương hẹn là ở quán cà phê, có nhiều người qua lại, chắc sẽ không có chuyện gì uy hiếp được cô.
Tô Song Song khẩn trương cắn môi, cô thật sự rất muốn giáp mặt hỏi Âu Dương Minh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì.
"Song Song, một cơ hội này, nếu cô bỏ lỡ, về sau xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không nghĩ đến Âu Dương Minh kia đã thích cô, không cho cô cơ hội."
"!" Tô Song Song lập tức hít thở dồn dập đứng lên, cô gắt gao nắm di động, trong lòng bàn tay đã bao phủ một tầng mồ hôi mỏng, cô khẩn trương hỏi: "Anh không phải là Âu Dương Minh sao?"
"Ha ha, cô không phải đã đoán được sao? Anh ta không biết chuyện của tôi, nhưng tôi lại biết rõ ràng chuyện của anh ta, hơn nữa muốn chậm rãi thay thế anh ta."
Câu nói cuối cùng của Âu Dương Minh rất nhẹ nhàng, lộ ra ý cười, Tô Song Song lại càng khẩn trương hơn, cô dùng một tay chống bàn, mạnh mẽ đứng lên, nghĩ ngợi, lên tiếng: "Anh chờ tôi, bây giờ tôi đến."
"Được, quán cà phê đối diện quán, lầu hai, phòng 203, chờ cô. Còn có, không được nói cho Tần Mặc, nếu không cô sẽ không thấy tôi, cơ hội này cũng. . . . . . bang! Không thấy !"
Âu Dương Minh vừa nói xong, Tô Song Song liền cúp điện thoại. Cô bắt lấy chiếc nạng, không lập tức đứng lên, mà là ngồi trên ghế kịch liệt thở dốc hai cái.