“Bị anh lừa về nhà rồi, về sau chính là bé cưng của riêng anh.”
—
Trò chuyện một lát, thấy đã sắp đến giờ, hai người bèn chuẩn bị lên lầu.
Khi bước đến cầu thang, Giang Dục còn nhảy cóc lên, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ không tệ. Trái lại, Lê Ứng có phần dè dặt hơn.
Thấy vậy, Giang Dục bước ngược lên cầu thang, cậu quan sát Lê Ứng với vẻ thích thú: “Anh hồi hộp à?”
Lê Ứng có thể nghe ra giọng điệu hả hê khi thấy người khác gặp chuyện của cậu, anh ngước mắt nhìn lên, vài giây sau, anh lại khẽ gật đầu: “Ừ, hơi hơi.”
“Có gì mà hồi hộp chứ.” Tuy ngoài miệng thì nói vậy, song trên gương mặt Giang Dục chỉ rặt một vẻ hóng chuyện, “Anh cứ thoải mái đi, xem như nhà mình là được, mọi người cũng không bắt chẹt anh đâu.”
Trong lúc trò chuyện, hai người cũng vừa khéo bước đến cửa nhà. Lê Ứng thoáng giương mày, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Giang Dục rất hiếm khi thấy anh có dáng vẻ như vậy, cậu bất giác cảm thấy hơi thú vị.
Còn dễ thương một cách bất ngờ.
Có điều thấy anh thật sự lo lắng, Giang Dục cũng không nhẫn tâm xem kịch vui nữa.
Cậu nghĩ nghĩ, chợt mở tay ra rồi cười nói: “Vậy để bạn trai siêu đẹp trai của anh tặng anh một cái ôm đầy tình cảm nhé.”
Nghe vậy, khóe môi Lê Ứng không khỏi cong lên, anh cũng nhấc tay: “Nào.”
Tay anh còn phải xách đồ nên không tiện, Giang Dục bèn chủ động bước đến ôm lấy anh.
Ôm ấp một lúc, Giang Dục lại vỗ vỗ bả vai anh, nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Anh đừng lo, cứ yên tâm đi, chắc chắn em sẽ đứng về phía anh. Em nghĩ kĩ rồi, nếu bố mẹ em không đồng ý thì bọn mình cứ thế bỏ trốn thôi. Địa điểm em cũng tính sẵn rồi, đầu tiên bọn mình đến Vân Nam dạo một vòng, chỗ đó cảnh đẹp, còn chụp được nhiều ảnh nữa. Sau đó bọn mình lại lên thảo nguyên, thưởng thức phong cảnh tự nhiên của nước mình. Cuối cùng bọn mình về Thành Đô ăn một bữa lẩu cay Tứ Xuyên, ăn xong thì trốn đi. Trốn tầm hai tuần hay một tháng gì đó, bọn mình lại chụp hình đăng lên vòng bạn bè để kể khổ. Đến lúc đó, bố mẹ em trông thấy hai đứa mình vừa đen vừa bẩn, không khác gì ăn mày, vậy mà vẫn cứ không rời bỏ nhau, tình cảm còn quý hơn vàng, chắc chắn hai người sẽ bị cảm động bởi tình yêu chân thành của bọn mình cho xem.”
Nghe cậu nói linh tinh với giọng điệu nghiêm túc, Lê Ứng không kìm được mà bật cười, anh cũng không quên vạch trần cậu: “Em không định đi thực tập nữa à?”
“Không.” Giang Dục cố ý tỏ vẻ nghiêm túc, cậu nói, “Em thật sự muốn bỏ trốn với anh mà, ngẫm lại thì thấy rất kích thích. Nhưng đáng tiếc là có vẻ không khả thi lắm, với tình hình của mẹ em, chắc là đời này bọn mình không có cơ hội bỏ trốn đâu.”
Dứt lời, Giang Dục bị chính bản thân mình chọc cười.
Thấy Lê Ứng dần thả lỏng, Giang Dục dừng mắt trong giây lát, chợt nói: “Anh lại gần đây chút đi.”
Lê Ứng nhướng mày rất nhẹ, đoạn tiến lại gần cậu thêm đôi chút.
Giang Dục dùng hai tay ôm lấy gò má anh, cậu thơm mấy cái lên mặt anh rồi nói: “Được rồi, em vừa tặng anh một lớp buff[] vận may đó. Từ giờ cho đến cuối ngày anh sẽ có vận may liên tục, yên tâm rồi chứ?”
Lê Ứng cách cậu chỉ trong gang tấc, anh khẽ chớp mắt.
Có người yêu đẹp trai hỏng ở chỗ đó, dù người kia có làm gì thì cũng rất đỗi mê hoặc.
Dừng lại một thoáng, Giang Dục cười nói: “Không được rồi, vẫn chưa đủ, em phải cho anh thêm một tầng buff rồng mới được.”
Nói xong, Giang Dục lại dời xuống môi anh hôn “chụt chụt chụt” mấy lần.
Thật ra cũng có điểm tốt, chẳng hạn như những khi háo sắc, có anh người yêu đẹp trai như vậy, muốn hôn thì hôn, muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Lê Ứng vừa bị cậu hôn, vừa không nhịn được mà bật cười.
Trong lúc hai người đang tình tứ, cánh cửa nhà trước mặt bất ngờ bị ai đó kéo ra. Giang Mộng đang định xuống lầu tìm bọn họ, nào ngờ lại bắt gặp em trai mình đang ôm mặt Lê Ứng rồi hôn anh từng chút, trông chẳng khác nào vừa nhặt được kho báu, thích đến mức không chịu được.
Bấy giờ cả ba người khựng lại, ai nấy đều chôn chân tại chỗ.
Đúng lúc này, bà Giang đi ra khỏi phòng bếp, dường như đang định nói gì đó với Giang Mộng. Ngặt nỗi chưa kịp mở miệng, bà đã trông thấy Giang Dục ôm mặt Lê Ứng, nhìn qua là biết chẳng phải đang làm chuyện gì đứng đắn.
Dừng một thoáng, bà Giang dứt khoát coi như không phát hiện, lại xoay người quay về phòng bếp.
–
Sau khi vào nhà, Giang Dục mới phát hiện ra bố cậu cũng đã về.
Khi trông thấy Lê Ứng, ông Giang lịch sự gật đầu chào anh. Vì bình thường họ không tiếp xúc nhiều nên bấy giờ ông Giang có hơi lúng túng, song ông vẫn không quên lời vợ dặn, mời Lê Ứng vào phòng khách ngồi.
Giang Mộng nhân cơ hội này mà giữ chặt lấy Giang Dục từ phía sau, cô chỉ chỉ vào mấy thứ mà Lê Ứng mang đến.
Đa số đều là thuốc bổ đắt tiền, nhưng thứ Giang Mộng tò mò lại là hộp trang sức kia.
“Cái gì kia?” Giang Mộng hỏi.
“Không biết.” Giang Dục chỉ liếc một cái rồi toan bỏ đi.
Giang Mộng lại kéo cậu về, cô lia mắt về phía phòng khách rồi thấp giọng: “Nhìn qua cũng biết đây là đồ trang sức. Với gia thế của họ và mức độ Lê Ứng thích mày, chị nghĩ cái này đắt lắm đấy.”
Giang Dục khựng lại đôi chút, dường như cậu cũng không nghĩ đến điều đó. Nghe thế, Giang Dục nhìn Giang Mộng trong giây lát, cậu đưa mắt về phía Lê Ứng, thấy anh đang vui vẻ trò chuyện với ông Giang, thoạt nhìn không còn khẩn trương như khi ở bên ngoài.
Đẹp trai lịch sự, còn biết ăn nói khéo léo.
Giang Dục không khỏi cảm thấy đắc ý, cậu thực sự muốn khoe khoang với cả thế giới rằng đây chính là bạn trai cậu.
Thấy Giang Dục cứ nhìn theo Lê Ứng đau đáu, Giang Mộng bèn huých vào cánh tay cậu.
Lúc này Giang Dục mới quay đầu, cậu buông mắt nhìn hộp trang sức, suy nghĩ vài giây rồi ngỏ lời: “Không thì bọn mình mở ra xem thử?”
Đây cũng giống với ý Giang Mộng.
“Được.” Cô gật đầu.
Thế là hai chị em trốn vào sau tủ trưng bày để tránh ánh mắt từ phòng khách, sau đó mở hộp trang sức ra.
Bên trong là một bộ ngọc bích màu xanh biếc, độ trong suốt rất cao.
Dù rằng hai người không hiểu biết nhiều về ngọc thạch, nhưng chỉ cần liếc mắt thì họ cũng có thể nhìn ra bộ trang sức này có giá trị không nhỏ.
Hai chị em bất giác liếc nhau, Giang Dục mở lời: “Chắc là mẹ anh ấy chuẩn bị giúp anh ấy.”
“Thế làm sao bây giờ?” Giang Mộng nói, “Nhận cái này thì đắt quá, nhưng nếu trả về thì có vẻ không tốt lắm.”
Hai người ngẫm nghĩ một lúc mà không có kết quả, họ bèn trả lại ngọc bích cho bà Giang, để bà tự quyết định.
Trông thấy bộ trang sức quý giá này, bà Giang cũng lặng đi hồi lâu, bà ngẩng đầu quan sát Giang Dục một lúc.
“Có khi bộ trang sức này đủ mua nửa căn nhà của chúng ta luôn đấy.” Bà Giang nói.
Nghe vậy, Giang Mộng không khỏi trợn mắt. Dù biết chắc hẳn là rất đắt, nhưng cô không ngờ lại đắt đến mức ấy.
Đây là thể loại tư bản tàn ác gì vậy chứ.
Bà Giang đưa lại hộp trang sức cho Giang Dục, bà nhìn cậu rồi dặn dò: “Con cất cho kĩ, bao giờ về thì trả lại cho Lê Ứng.”
“Ồ.” Giang Dục cũng không nói gì, cậu đáp một tiếng rồi cất ngọc bích vào, sau đó mang về phòng.
Trong lúc đó, bà Giang lại dõi theo bóng dáng của Giang Dục với vẻ mặt đăm chiêu.
Thấy vậy, Giang Mộng bèn trêu ghẹo: “Mẹ, không phải mẹ tiếc đó chứ?”
Bà Giang lườm cô một cái, lại xoay người tiếp tục chuẩn bị cơm trưa: “Tự dưng mẹ nhớ ra một chuyện tâm linh hồi bọn con còn nhỏ.”
“Chuyện gì ạ?” Giang Mộng đi đến cạnh bà, cầm một trái cà chua bi lên ăn.
“Hồi xưa ở quê mình có một thầy bói mù.” Nói đến đây, bà Giang lại không khỏi bật cười, như thể vừa thấy hài hước vừa thấy khó hiểu, “Khi đó mẹ không hề kể với ông ấy rằng mẹ sinh một trai một gái, thế mà ông ấy lại đoán được. Ông ấy còn nói con trai mẹ có số mệnh giàu sang phú quý nữa.”
Dứt lời, bà Giang lại khẽ lắc đầu, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nghe vậy, Giang Mộng bèn hỏi: “Thế ông ấy nói con thế nào?”
“Con hả?” Bà Giang liếc cô một cái, nói với giọng đều đều, “Ông ấy nói con có mệnh tốt, lúc nhỏ được bố mẹ thương, kết hôn được chồng thương, già rồi được con thương.”
Nói xong, sợ cô quá đắm chìm vào mấy chuyện tâm linh này, bà Giang còn cố ý dặn dò: “Mẹ nói con nghe, mấy cái này toàn là lấy tiền rồi nói lời hay thôi, làm người thì phải biết chăm chỉ mới được.”
Biết mẹ mình có ý gì, Giang Mộng không nhịn được mà bật cười.
–
Trước khi ăn cơm, nhân lúc Giang Dục không để ý, ông bà Giang bèn gọi Lê Ứng vào phòng.
Ba người ngồi trước bàn trà trong phòng, bà Giang chợt lấy ra một bao lì xì rồi đưa cho anh.
Thoạt nhìn có vẻ rất dày, Lê Ứng không khỏi khựng lại.
Bà Giang bèn mở lời: “Con cầm đi, đây là… Lễ nghi khi đến thăm nhà.”
Lê Ứng im lặng trong giây lát, anh gật đầu cảm ơn: “Con cảm ơn cô chú.”
Ba người lúng túng ngồi đó hồi lâu, bà Giang là người đầu tiên lên tiếng: “Tiểu Lê này, cô có một chuyện muốn nhờ con. Con đừng chiều chuộng cái thằng bé Giang Dục này quá. Thật ra điều kiện của nhà cô cũng không tệ, nhưng cô và bố nó đều nghĩ con trai thì nên chịu khổ một chút.”
Dứt lời, bà Giang lại bổ sung một câu: “Cô thấy chuyện gì con cũng để mặc cho nó muốn làm gì thì làm, quá nuông chiều nó rồi.”
Lê Ứng không ngờ bà Giang sẽ nói như vậy, trong phút chốc anh cũng không biết nên đáp sao cho phải.
Suy nghĩ một lát, anh bèn nói: “Cô ơi, con lớn tuổi hơn em ấy, cưng chiều em ấy đôi chút cũng đúng thôi ạ.”
Nghe vậy, bà Giang lại nói: “Đúng vậy, chính vì con lớn tuổi hơn nó, trưởng thành hơn nó, nên cô mới hi vọng con trông nom nó một chút. Đừng để nó chơi game suốt ngày, thành đứa vô công rồi nghề. Bình thường nó còn kén ăn, hết chê cái này lại chê cái kia, còn lười chảy thây nữa, cả đống thói hư tật xấu đấy, con đừng chiều chuộng nó. Nó sắp đi thực tập rồi, việc gì khó thì cứ để nó chịu khổ một chút, dù gì thì nó cũng phải có sự nghiệp riêng. Cô thấy mỗi khi hai đứa ở bên nhau, con thực sự quá nuông chiều nó. Cứ để như vậy, sớm muộn gì nó cũng thành đứa bỏ đi cho xem.”
Lê Ứng có thể hiểu đại ý của những lời này, im lặng một lúc, anh bèn giải thích: “Cô ơi, suy nghĩ của con là cố gắng hết sức để Giang Dục được làm những gì em ấy thích. Về chuyện sự nghiệp mà cô nói, con có thể hiểu được băn khoăn của cô. Có lẽ cô cảm thấy tình cảm của bọn con không có sự ràng buộc, nhưng con có thể đảm bảo với cô, tất cả mọi thứ con sở hữu đều sẽ trở thành tài sản chung của con và Giang Dục.”
Dừng lại một thoáng, Lê Ứng nói tiếp: “Đương nhiên không thể hứa miệng được, chúng ta có thể kí tên vào thỏa thuận ạ.”
Nghe vậy, bà Giang liên tục xua tay: “Ý cô không phải thế.”
“Con biết ý cô không phải vậy.” Lê Ứng cười, đoạn giải thích, “Thật ra đây là thỏa thuận nội bộ của gia đình con, có ràng buộc với cả đôi bên ạ.”
Lê Ứng giải thích ngắn gọn về thỏa thuận kia với bà Giang. Thỏa thuận này chủ yếu được sử dụng để ràng buộc quan hệ giữa hai bạn đời, có tác dụng không khác gì giấy chứng nhận kết hôn, chẳng hạn như các vấn đề về tài sản của bạn đời, vân vân.
Do đó đối với gia đình họ, thỏa thuận này tương đương với một loại chứng nhận kết hôn, được dùng để củng cố mối quan hệ.
Bà Giang cũng không hiểu tại sao mình chỉ muốn Lê Ứng để ý đến Giang Dục một chút, đừng nuông chiều cậu quá, kết quả lại bị đối phương dời đề tài đi, cuối cùng ba người lại ngồi tán gẫu về thỏa thuận nọ.
Theo cách hiểu của bà Giang, đây là một loại chứng nhận kết hôn được gia tộc chấp nhận, kí xong sẽ được công nhận địa vị, có được toàn bộ những quyền lợi nên có. Tương tự, nếu muốn tách ra thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Bà Giang thậm chí còn không hiểu được suy nghĩ của Lê Ứng. Về lý, một người có điều kiện như anh tuyệt đối sẽ không đặt bút kí vào một thỏa thuận bất lợi với bản thân như vậy, ngặt nỗi Lê Ứng lại có vẻ rất sẵn lòng.
–
Ba người trò chuyện khá lâu, đến khi họ bước ra thì Giang Mộng và Giang Dục ở bên ngoài đã đói bụng hồi lâu, vừa trông thấy bà Giang thì hai chị em đã lên tiếng than thở.
Đến lúc ăn cơm, Giang Dục tự động kéo Lê Ứng đến ngồi cạnh mình.
Sau cuộc trò chuyện kia, thái độ của bà Giang đối với Lê Ứng đã tốt hơn rất nhiều, vừa dọn cơm lên thì bà đã múc cho anh một bát canh, sau đó mới nhìn thoáng qua Giang Dục, cũng múc cho cậu một bát như thể tiện tay.
Dù vậy, Giang Dục vẫn ngạc nhiên liếc mẹ mình một cái, cậu gắp hết sườn trong canh lên ăn, sau đó lại kẹp bắp ngô bên trong bỏ vào bát Lê Ứng.
Bà Giang ghét nhất hành vi kén ăn của Giang Dục, hồi còn bé bà phải vất vả lắm mới uốn nắn cậu được, ấy vậy mà khi lớn lên thì lại càng tệ hơn.
“Còn ra thể thống gì nữa.” Bà Giang không khỏi nói một câu.
Giang Dục vẫn bình thản như không, coi như mắt điếc tai ngơ.
Thế nhưng Lê Ứng thì lại khác, những lời gửi gắm ban nãy của bà Giang vẫn còn văng vẳng bên tai anh.
Để thể hiện thật tốt trước mặt mẹ vợ, Lê Ứng nhìn chằm chằm bắp ngô trong canh một lát, anh suy nghĩ vài giây, cuối cùng lại gắp về bát Giang Dục.
Giang Dục quay đầu nhìn anh, cậu dùng ánh mắt hỏi “anh có ý gì vậy”.
Lê Ứng chớp chớp mắt, lên tiếng giải thích: “Em đừng kén ăn quá, ăn nhiều chất xơ tốt cho sức khỏe.”
Giang Dục: “. . .”
Chắc là ban nãy bị tẩy não rồi đây.
Ăn được nửa bữa, lúc đang gắp khoai tây thái sợi xào ớt thì Giang Dục bỗng dưng kẹp phải một cọng ớt xanh, thế là cậu lại vô thức bỏ vào bát Lê Ứng.
Nếu lúc bé Giang Dục có thói quen này thì bà Giang cho cậu nhừ đòn rồi, bà đã bảo Lê Ứng quá nuông chiều những thói hư tật xấu của cậu mà.
“Con học đâu ra cái thói đưa đồ ăn thừa cho người khác vậy?” Dứt lời, bà Giang lại bắt đầu càm ràm, “Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, ăn uống phải biết cân bằng dinh dưỡng, không thể chỉ ăn mỗi thịt được.”
Thấy bà cứ nói mãi, Giang Dục không khỏi lên tiếng: “Mẹ cũng biết con ghét ăn ớt xanh từ nhỏ mà.”
“Rau củ gì mà con chẳng ghét?” Bà Giang vặc lại. “Mẹ thấy cái gì con cũng kén cả, không tin thì con hỏi Lê Ứng đi.”
Nghe vậy, Giang Dục cũng nghiêm túc quay đầu sang chỗ Lê Ứng để xác nhận.
Người kia khựng lại đôi chút, đối mặt với ánh nhìn của cả bạn trai và mẹ vợ, anh đành phải nhận xét một cách khách quan: “Đúng là có hơi kén ăn ạ.”
Giang Dục: “. . .”
Thôi xong, bị tẩy não hoàn toàn rồi.
–
Cơm nước xong, Giang Dục bỏ về phòng trước, Lê Ứng bèn đánh tiếng với ông bà Giang rồi cũng vào theo.
Anh thấy Giang Dục làm ổ trên sô pha, cậu đang chuẩn bị chơi di động, dáng vẻ như thể không định để ý đến anh.
Lê Ứng không khỏi bật cười, anh ngồi xuống bên cạnh rồi ôm chầm lấy cậu: “Tối nay anh làm đồ ăn ngon cho em.”
Giang Dục hừ một tiếng.
“Thế,” Lê Ứng vừa nghĩ vừa nói, “Lát nữa anh đưa em đi ăn ngoài nhé?”
Bấy giờ Giang Dục mới liếc anh một cái: “Sao anh không kiên định gì cả vậy? Chẳng phải bọn mình đã nói sẽ nhất quyết không thay đổi phe cánh à?”
Lê Ứng không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong phút chốc, anh có phần ngộ ra vấn đề nan giải từ xưa đến nay —
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Lê Ứng lại ôm chặt Giang Dục thêm đôi chút, đặt cằm lên cổ cậu: “Chẳng phải anh làm vậy là để lấy lòng mẹ vợ, sau đó đưa em đi một cách suôn sẻ à? Cô sợ anh nuông chiều em quá, sẽ làm hư em.”
“Anh mà có cửa?” Giang Dục lại hừ một tiếng.
Lê Ứng chợt nghĩ đến điều gì, lại buồn cười hỏi cậu: “Chẳng lẽ anh không dạy hư em à?”
Vừa nghe đến đây, Giang Dục đã biết anh đang nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, cậu bèn nguýt anh: “Trừ lưu manh ra thì anh còn biết làm gì?”
Lê Ứng bật cười, anh cũng không cãi cọ với cậu nữa, nhưng đột nhiên lại nhớ đến gì đó: “Anh nghe cô nói, biệt danh lúc nhỏ của em là Bé Con à?”
Cái tên này rất đáng yêu, Lê Ứng bèn hỏi: “Anh có thể gọi em là Bé Con không?”
Giang Dục chúa ghét biệt danh này, hồi tiểu học cậu bị người khác trêu mãi nên nhất quyết không cho người nhà gọi nữa.
Nghe thấy câu hỏi của Lê Ứng, Giang Dục thoáng ngây ra, đoạn ghé mắt nhìn anh: “Anh điên rồi hả?”