Giang Dục gặp Lê Ứng lần đầu vào một ngày mưa tầm tã. Chị gái của cậu, trong một lần tan học, đã dẫn bạn học cùng tổ về nhà để tránh mưa. Khi cánh cửa mở ra, Giang Dục nhìn thấy một chàng trai cao lớn với khí chất ôn hòa, trên người khoác đồng phục còn dính vài hạt mưa. Chị gái nói:
Giang Dục lập tức nhận được một "nhiệm vụ quan trọng": phải tiếp đãi thật chu đáo nam thần của chị mình. Không chỉ chuẩn bị khăn lau và nước uống, cậu còn nhường cả giường của mình cho Lê Ứng ngồi.
Dù chỉ là một lần gặp gỡ thoáng qua, nhưng Lê Ứng để lại cho Giang Dục một ấn tượng rất sâu sắc. Anh không giống như những lời đồn rằng lạnh nhạt và khó gần. Thay vào đó, Lê Ứng rất thân thiện, ăn cơm cùng Giang Dục, chơi trò chơi với cậu, thậm chí còn tươi cười giải thích từng câu hỏi khi cậu hỏi về bài tập.
Ban đầu, Giang Dục nghĩ rằng Lê Ứng đối xử tốt với mình vì có ý với chị gái cậu. Nhưng thời gian trôi qua, anh ấy không hề có động thái nào khiến cậu tin rằng mối quan hệ của họ sẽ tiến xa hơn.
Rồi một hôm, chị gái Giang Dục trở về nhà trong nước mắt, khóc lóc kể lể:
Là một người em trai duy nhất, Giang Dục lập tức cảm thấy tức tối thay cho chị mình. Dưới sự "xúi giục" của chị gái, cậu quyết định đi gặp Lê Ứng để "hỏi tội."
Nhưng khi gặp mặt, "tên cặn bã" mà chị cậu miêu tả lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của Giang Dục. Lê Ứng vẫn giữ vẻ điềm đạm, lịch sự, vừa nói chuyện vừa mỉm cười, EQ cao đến mức khiến Giang Dục phải ngẩn người. Không chỉ đẹp trai mà còn tốt bụng, thậm chí còn ân cần hỏi han cậu về cuộc sống và học tập.
Giang Dục cuối cùng không thể giận nổi. Thay vào đó, cậu và Lê Ứng dần trở nên thân thiết. Từ những buổi chơi bóng rổ đến những lần cùng học bài, họ ngày càng gắn bó hơn.
Mỗi lần nhớ lại lời chị gái mắng Lê Ứng là "cặn bã," Giang Dục chỉ biết cười trừ. Cậu thầm nghĩ: