Lần đầu tiên Giang Dục và Lê Ứng đón Tết cùng nhau sau khi bắt đầu hẹn hò là khi cậu lên năm ba đại học.
Đêm Giao thừa, cả hai người đều ăn cơm tất niên tại nhà riêng.
Cơm nước xong, hai chị em Giang Dục hối hả về nhà đếm tiền lì xì, đếm xong còn tiện tay kiểm tra xem tiền lì xì của hai người có bằng nhau hay không, để xem có trưởng bối nào thiên vị một trong hai người hay không.
Bởi lẽ lúc bé họ đã từng gặp phải chuyện như vậy, có lần hai người nổi hứng so kè tiền lì xì, kết quả lại phát hiện ra số tiền họ nhận được không giống nhau, cuối cùng bố mẹ hai người phải bỏ tiền túi để bù vào.
Đếm tới đếm lui, sực nghĩ đến điều gì, Giang Mộng đột nhiên nhìn về phía Giang Dục: “Mày còn nhớ lần đầu tiên mày gặp Lê Ứng không?”
“À không, phải là lần đầu tiên gặp lại mới đúng.” Nói xong, Giang Mộng lại không khỏi bật cười thành tiếng, “Nói không phải khen, chuyện tình của hai người bọn mày cũng kịch tính thật đấy, viết thành tiểu thuyết luôn cũng được.”
Giang Dục vẫn đang nghiêm túc đếm tiền, cậu thờ ơ hỏi: “Lần đầu tiên gặp thì làm sao?”
Giang Mộng ngồi thẳng lưng dậy rồi nói: “Lần đó chị nhờ mày chăm sóc Lê Ứng, còn hứa nếu bọn chị thành đôi thì chị sẽ cho mày hết tiền lì xì của chị, nhớ không?”
Giang Dục bật cười: “Nhớ.”
Giang Mộng nhìn cậu, cô đổi giọng, cố ý nói: “Mày chăm sóc kiểu gì mà hốt luôn cho mình một anh bạn trai vậy? Không ngờ chị mày còn có số làm bà mối đấy.”
Nói xong, cô dừng lại một thoáng rồi cười: “Chẳng phải bọn mày nên tặng chị một phong bì siêu dày à?”
Đếm xong tiền lì xì, Giang Dục nhét tiền vào túi, cậu nói với vẻ nửa đùa nửa thật: “Được thôi, bao giờ kết hôn sẽ tặng bà một phong bì siêu dày.”
Nghe thấy cụm từ ấy, Giang Mộng không khỏi bất ngờ. Bất kể là về tuổi tác của Giang Dục hay giới tính của hai người, đúng là rất khó để liên tưởng tới hai chữ “kết hôn”.
Song có vẻ Giang Dục chỉ thuận miệng nói vậy, dứt lời cậu còn lấy điện thoại ra xem.
Giang Mộng nhìn cậu một lúc, chỉ coi rằng cậu đang nói đùa.
“Phong bì thì thôi, chị cũng không phải người tham lam vậy đâu.” Giang Mộng nói, “Mày đưa chị tiền lì xì năm nay của mày là được rồi.”
Giang Mộng thấy thế bèn đạp cậu một cái: “Mày tôn trọng chị ruột một tí được không, có nghe chị nói gì không đấy?”
Lúc này Giang Dục mới lười biếng nhếch mi, đoạn nheo mắt nhìn cô: “Thì tôi bảo rồi thây, đến lúc đó rồi đưa, không thiếu phần của bà đâu mà lo.”
“Chẳng phải chị đã giảm giá cho mày rồi à, tiền mai mối theo giá thị trường cũng phải ít nhất mấy vạn đấy?” Giang Mộng nói, “Bây giờ chị chỉ đòi mày có mấy nghìn, mày không vừa lòng chỗ nào?”
“Cái bà đòi bây giờ là tiền của tôi.” Giang Dục liếc cô một cái, cậu nói rất hợp tình hợp lý, “Tôi chỉ có chút tiền như thế mà ngày nào bà cũng đòi nhăm nhe.”
“…À rồi, chị hiểu rồi.” Giang Mộng ngoài cười nhưng trong không cười, “Ý mày là, đến lúc đó mày thà để bạn trai mày chi mấy vạn tệ, chứ nhất quyết không chịu đưa mấy nghìn ngay bây giờ, đúng không?”
Giang Dục lôi ra một xấp tiền còn sót lại trong túi, vỗ vỗ vào lòng bàn tay: “Tôi có ý để bà kiếm được nhiều tiền hơn mà.”
Trong lúc hai chị em cãi cọ qua lại, di động của Giang Dục bất chợt vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi, khóe môi Giang Dục cong lên không dễ phát hiện, sau đó cậu hoàn toàn không coi Giang Mộng ra gì, tự ý nhận điện thoại rồi quay về phòng.
Thấy điệu bộ vô tư của Giang Dục, Giang Mộng không nhịn được mà tỏ vẻ khinh bỉ với bóng lưng của cậu.
Có người yêu thì giỏi lắm à?
Nhưng rồi cô chợt ngẫm lại, có người yêu như tên bạn trai kia của cậu, hình như đúng là giỏi thật.
–
Giang Dục bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
Cậu chợt nghe Lê Ứng hỏi từ đầu dây bên kia: “Ăn cơm tất niên xong rồi à?”
Giang Dục ừ một tiếng, cậu đi đến trước sô pha, đổ ập người xuống ghế rồi thảnh thơi nói: “Ăn xong lâu rồi, anh uống rượu à?”
“Ừ.” Lê Ứng cười đáp, “Bị người nhà ép rượu.”
Vừa nghe giọng đã biết tâm trạng của anh không tồi chút nào.
Giang Dục ồ một tiếng.
“Biết sao mọi người ép rượu anh không?” Lê Ứng hỏi.
Nghe vậy, Giang Dục hơi suy tư: “Vì tửu lượng anh tốt?”
Lê Ứng không kìm được nụ cười, anh nói: “Không phải, vì mọi người biết anh có bạn trai.”
Sững lại trong giây lát, Giang Dục khẽ nhíu mày: “Anh come out với người nhà à?”
“Cũng không hẳn là come out.” Lê Ứng giải thích, “Kể từ khi bọn mình quen nhau, mẹ anh sợ người nhà biết được thì sẽ bàn tán về bọn mình. Nên trong vòng nửa năm đổ lại đây, mẹ anh liên tục phổ cập kiến thức, nâng cao nhận thức cho mọi người trong nhà về phương diện này.”
Giang Dục khẽ chớp mắt, cậu đột nhiên tò mò hỏi anh: “Vậy lúc mới biết bọn mình quen nhau, mẹ anh có phản ứng gì?”
Nghĩ đến gì đó, Lê Ứng chợt nở nụ cười: “Mẹ mắng anh một trận, bà ấy nói anh bẻ cong trai thẳng, chắc chắn sẽ bị giảm thọ.”
Giang Dục khựng lại, rõ ràng cậu không vui khi nghe thấy điều này: “Em vốn đâu phải trai thẳng, giảm thọ cái khỉ khô ấy.”
Cậu đã không vui thì nhất định phải khiến Lê Ứng không vui theo.
“Anh giảm thọ rồi, đến lúc đó em lại đi tìm một ông lão khác đấy nhé?” Giang Dục nói.
Quả nhiên bên phía Lê Ứng lập tức im ắng.
Giang Dục không khỏi cong môi, chợt nghe đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười không rõ ý nghĩa.
Kiểu cười này, Giang Dục có thể đoán được đại khái Lê Ứng đang nghĩ gì. Suy cho cùng, cách trừng phạt của Lê Ứng cũng chỉ quanh đi quẩn lại, anh chỉ dám hung dữ với cậu trong mấy phương diện nào đó mà thôi.
Lê Ứng cũng không nói tiếp về đề tài này nữa, tránh để bản thân khó chịu.
Nếu không, anh sợ mình không kìm được ý định bắt Giang Dục đến bên cạnh ngay lập tức, để cậu đứng trước mặt anh, xem cậu còn dám nhắc lại về việc tìm ông lão khác hay không.
Lê Ứng bèn tìm một chủ đề vui vẻ hơn: “Mẹ anh nói đã nhờ thầy tính cho bọn mình rồi, thầy nói tuổi bọn mình hợp nhau lắm.”
“Đương nhiên.” Giang Dục đắc ý nói, “Chẳng phải em đã nói bọn mình hợp bát tự rồi à, em tính ra từ lâu rồi.”
Nghe cậu nói linh tinh, Lê Ứng không kìm được mà cong môi, ánh mắt dịu dàng hiện lên ý cười, nhìn thẳng về phía trước.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, mãi đến khi không nghĩ ra chuyện gì để tán gẫu nữa, đôi bên mới lặng đi một lúc.
Sau đó Giang Dục lại hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Trên sân thượng.” Lê Ứng đáp, “Mọi người vẫn đang nhậu nhẹt.”
Giang Dục nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp mười giờ rồi.
Giờ này mà vẫn còn nhậu nhẹt, uống giỏi thật đấy, Giang Dục thầm nghĩ.
Lặng đi một thoáng, Lê Ứng bỗng hỏi: “Nhớ anh không?”
Giang Dục khựng lại đôi chút, khẽ đáp: “Nhớ.”
Lê Ứng yên lặng trong phút chốc, anh đang định nói “vậy lát nữa anh đến gặp em nhé” thì chợt nghe có tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Anh quay đầu lại xem, thấy bác cả của mình bước đến.
“Tiểu Ứng, cháu nấp ở đây để tránh uống rượu à?” Bác cả cười trêu.
Nói xong, thấy anh đang cầm điện thoại, lúc này ông mới hiểu ra rồi cười: “Đang nói chuyện với người yêu à?”
Lê Ứng ‘vâng’ một tiếng.
Bác cả thuộc kiểu men say hiện rõ lên mặt, lúc này sắc mặt ông đỏ bừng.
Nghe anh nói thế, giọng ông lập tức khoa trương hẳn lên, không định buông tha một ai: “Thế cháu mau gọi thằng bé đến đây đi, cháu uống không nổi thì bảo nhóc ấy uống thay cháu.”
Lê Ứng nở nụ cười, anh nghĩ mình nên giải thích chuyện này với bác cả: “Dạ thôi, tửu lượng em ấy tệ lắm, còn không tốt bằng cháu nữa, chắc không tiếp rượu bác được đâu ạ.”
Giang Dục: “. . .”
Cái người này thật là, ngày nào cũng vậy, chẳng chừa cho cậu chút mặt mũi gì cả.
Chỉ một câu mà anh phủ nhận cậu tận ba lần. Đây mà là bạn trai cậu á, đây là oan gia của cậu mới phải.
Bác cả đứng tại chỗ tán gẫu hồi lâu, ông cứ khăng khăng bảo Lê Ứng gọi Giang Dục đến. Mãi đến khi Lê Ứng nhận lời lát nữa sẽ uống tiếp với ông, cuối cùng bác cả mới xem như bỏ cuộc, ông chỉ nói sẽ chờ anh dưới lầu, bảo anh xuống nhanh nhanh.
Đợi bác cả đi khuất, Lê Ứng lại đứng hóng gió ở ban công một lát, anh thoáng suy tư, chợt cười nói: “Giang Dục, anh say rồi.”
“Em biết.” Giang Dục nói.
Giang Dục còn tưởng bây giờ anh mới tự giác báo cáo, cậu thầm nghĩ mình đã đoán được từ lâu rồi.
“Em đến đón anh nhé?” Lê Ứng hỏi.
Giang Dục khựng lại một lát: “Đến nhà anh đón anh ấy hả?”
“Ừ, thể nào lát nữa bác cả cũng ép rượu anh, em đến dẫn anh đi được không?” Nói xong, sợ Giang Dục ngại, Lê Ứng lại mở lời: “Nếu bây giờ em vẫn chưa muốn chạm mặt họ, em có thể chờ anh trước cổng.”
Dừng lại một thoáng, Lê Ứng cười nói: “Nếu em đến đón anh, chắc chắn mọi người sẽ thả anh đi.”
Giang Dục khẽ liếm môi.
Thú thực, cậu có hơi động lòng.
Trước đây cậu không thể hiểu nổi tại sao lại có câu “một ngày không gặp như cách ba thu”. Nếu cho cậu một tuần không phải gặp bố mẹ và Giang Mộng, chắc hẳn cậu sẽ vui chết mất.
Thế nhưng khi yêu đương rồi, cậu lại đột nhiên ngộ ra, ngày nào hai người bọn cậu cũng muốn dính lấy nhau, có ở bên nhau bao nhiêu cũng không đủ.
“Được thôi.” Nói xong, âm cuối của Giang Dục còn thoáng giương lên, cậu vừa cười vừa nói, “Vậy bạn nhỏ say rượu này nhớ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh nhé.”
“Anh đến đón bé ngay đây.”
“Dạ.” Lê Ứng thấp giọng đáp, anh hùa theo dỗ dành cậu: “Vậy bé ngoan ngoãn đợi anh tới đón.”
–
Ngắt điện thoại xong, Giang Dục lập tức bật dậy khỏi sô pha, cậu lục lọi ngăn kéo rồi lấy ra một bao lì xì rất đẹp. Sau đó cậu đếm đếm tiền mừng tuổi, để lại cho mình ba trăm, còn lại bao nhiêu tiền lấy may thì nhét hết vào bao lì xì.
Giang Dục không nhịn được mà nhấn like cho tế bào lãng mạn của mình, cậu tưởng tượng đến dáng vẻ hạnh phúc của Lê Ứng khi nhận được tiền lì xì, càng nghĩ càng thấy đắc ý. Thế là Giang Dục ngân nga đầy vui sướng, cậu bước vào phòng khách lục lọi bàn trà, cầm lấy chìa khóa xe mà bố đặt trên bàn.
Thấy thế, Giang Mộng bèn hỏi: “Mày lấy chìa khóa xe làm gì?”
“Đi đón Lê Ứng.” Giang Dục đáp.
Giang Mộng: “Muộn như này mà đi đâu? Mày có biết lái xe không đấy?”
Giang Dục nguýt cô một cái: “Tôi có bằng lái rồi nhé, gần đây tôi còn luyện tập bằng xe Lê Ứng nữa.”
Nói xong, cậu lại ngân nga rời khỏi nhà.
–
Lúc nhận được cuộc gọi của Giang Dục, một bên Lê Ứng đang giữ lấy chén rượu, một bên lại bị bác cả nắm chặt lấy cổ tay mà khen ngợi không ngớt.
Có thể nhìn ra bác cả đã rất say.
Thấy thế, một trưởng bối bèn mở lời: “Được rồi, không phải đã khen từ nhỏ đến lớn rồi à? Ông buông Tiểu Ứng ra đi, đừng làm khó thằng bé nữa.”
Đúng lúc này, di động của Lê Ứng đang đặt trên bàn chợt rung lên.
Thấy vậy, có người xáp lại gần thăm chừng, sau đó cầm lấy di động rồi cười hô: “Lê Ứng, người yêu cháu gọi kìa.”
Lê Ứng nghe vậy cũng không ngại ngùng, anh thoải mái nhận lấy điện thoại rồi bắt máy.
Giang Dục: “Em đến trước cổng nhà anh rồi, anh phải mất tầm bao lâu?”
“Anh ra ngay đây.” Lê Ứng nói, “Đợi anh một chút nhé.”
Giang Dục: “Ừ.”
Cúp điện thoại xong, một bàn toàn trưởng bối bỗng cười híp mắt nhìn anh.
Lê Ứng thấy vậy cũng cười cười, sau đó anh ngỏ lời với các trưởng bối vẫn còn đang uống rượu: “Thưa các bác các chú, người yêu cháu đến đón rồi. Em ấy ngại nên không dám vào, hôm nay cháu không uống tiếp với mọi người được. Phần rượu còn lại, hôm nào cháu lại kính mọi người sau ạ.”
“Được được được.” Sợ bác cả uống say lại ngăn cản anh, một trưởng bối khác trong bàn xung phong lên tiếng, “Thanh niên mà, hẹn hò quan trọng hơn. Cháu đi nhanh đi, đừng để người yêu cháu chờ lâu.”
“Vâng ạ.” Lê Ứng với lấy áo khoác, anh chào hỏi từng trưởng bối rồi mới rời khỏi phòng bếp.
–
Giang Dục ngồi trên xe lướt điện thoại một lúc, loáng thoáng thấy có người đi đến.
Cậu nghiêng mắt nhìn, chỉ thấy anh bạn trai cao gầy của cậu kéo cửa xe ra. Anh ngồi vào xe, mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
“Nhanh thế.” Giang Dục không khỏi nói.
“Ừ.” Lê Ứng đáp, “Sao hôm nay em lại lái xe?”
“Hôm nay Tết, em không gọi được xe.” Nói xong, Giang Dục lại liếc Lê Ứng với ánh mắt trêu chọc, “Em lấy bằng xong cũng hiếm khi lái xe, chỉ có mình anh dám ngồi xe em lái, mọi người trong nhà em đều không dám.”
Lê Ứng cười rồi ngó cậu: “Có em ở đây, anh sợ gì chứ.”
Nghe vậy, Giang Dục khẽ nhướng mày, không khỏi nở nụ cười theo. Ban đầu cậu còn định giấu lì xì một lúc rồi mới đưa cho anh, nhưng đột nhiên cậu lại không cầm lòng được nữa, muốn nhìn thấy phản ứng của anh ngay.
Suy nghĩ trong giây lát, Giang Dục lấy bao lì xì ra khỏi hộp đựng đồ, đoạn giả vờ tùy ý mà ném lên đùi Lê Ứng.
“Chúc mừng năm mới, đây là tiền mừng tuổi em tặng anh đó.” Nói xong Giang Dục lại cười, không khỏi chọc ngoáy anh một câu, “Chúc mừng anh già thêm một tuổi.”
Lê Ứng hơi bất ngờ, anh cầm bao lì xì lên ngắm nghía, sau đó chợt nở một nụ cười không rõ ý nghĩa.
Tuy không trông thấy vẻ mặt của anh, song Giang Dục vẫn nhìn ra Lê Ứng đang rất vui.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện thú vị, Giang Dục bỗng bật cười rồi nói với anh: “Lần đầu tiên anh ngủ lại ở nhà em, chị em có nhờ em chăm sóc anh, bà ấy bảo nếu em chăm sóc tốt thì bà ấy sẽ đưa tiền lì xì của bà ấy cho em.”
Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh nghe rồi, em có lấy được tiền lì xì của chị ấy đâu.”
Giang Dục liếc anh một cái, cậu nhún vai: “Không phải do anh à?”
Lê Ứng không khỏi bật cười: “Ừ, do anh.”
Ngay sau đó anh cũng lấy một bao lì xì ra khỏi túi, thoạt nhìn có vẻ rất dày.
“Vậy nên anh không để em chịu thiệt được.” Nói xong, anh đưa tiền lì xì cho Giang Dục rồi cười nói: “Trợ cấp của em này.”
Giang Dục thoáng sững sờ, cậu không ngờ hai người lại có suy nghĩ giống hệt nhau, đã vậy dùng mắt thường cũng có thể thấy tiền lì xì của Lê Ứng còn dày hơn của cậu rất nhiều.
Lê Ứng bỏ tiền lì xì vào túi cậu, sau đó anh lại cầm lấy bao lì xì mà Giang Dục tặng mình, không kìm được mà nở nụ cười.
Anh dùng một tay kéo lấy bàn tay Giang Dục, đặt lên đó một nụ hôn: “Cảm ơn bạn trai, tuy đã già đi một tuổi rồi, nhưng đây vẫn là số tiền mừng tuổi có ý nghĩa nhất mà anh nhận được.”
Nói xong, Lê Ứng lại ghé mắt nhìn sang Giang Dục. Thấy cậu cụp mắt, không biết đang nghĩ gì, anh lại cầm lòng chẳng đặng mà kéo cậu đến thơm mấy cái.
Họ vẫn đang ở trước cổng nhà Lê Ứng, Giang Dục sợ người nhà anh nhìn thấy nên khẽ đẩy anh ra, đoạn nhỏ giọng rồi xấu hổ nói: “Làm gì thế, em còn phải lái xe mà.”
Dứt lời, cậu ngước lên thì thấy Lê Ứng đang nhìn mình với ánh mắt sâu thẳm, khóe môi anh vẽ nên một nụ cười rất nhẹ. Anh vừa uống chút rượu, mùi hương cứ thế tản ra trước chóp mũi cậu.