Trưa hôm sau, khi đang nói chuyện với Tần Dương trong văn phòng, Lê Ứng bỗng dưng nhận được tin nhắn WeChat từ một người bạn cấp ba. Đây cũng là người bạn duy nhất vô tình biết được tính hướng của anh.
Đọc một loạt tin nhắn bắn ra, Lê Ứng đợi trong chốc lát rồi mới nâng tay gõ chữ —
Lê Ứng nghĩ nghĩ, kể lại việc mình ngủ nhờ tại nhà Giang Dục một cách ngắn gọn.
–
Trước đây Trần Trình đã đến Hải Đại chơi vài lần, hắn từng đi ăn với Triệu Văn nên cũng xem như quen mặt.
Lần này dưới sự chỉ đạo hăng hái của Trần Trình, đến tối Thứ sáu, Lê Ứng mời vài người bạn có quan hệ không tồi đi hát karaoke.
Địa điểm hát karaoke là một KTV sân vườn. KTV nằm trong một căn bungalow nhỏ có ban công, từ đó ta có thể ngắm nhìn cảnh đẹp từ khu vườn.
Ngay khi bước vào căn phòng riêng được trang trí tinh xảo, Trần Trình đã không kìm được mà tấm tắc ra tiếng: “Đây là lần đầu tiên tôi đến KTV nào xịn như vậy đấy, có phải lát nữa mỗi một câu hát của tôi đều sẽ đắt xắt ra miếng không?”
Trần Trình vừa độc thoại vừa đi dạo một vòng quanh căn phòng sang trọng, hắn quay đầu nhìn Lê Ứng: “Cậu bạn nhỏ của ông đâu rồi? Sao không đi cùng ông?”
“Em ấy đến cùng Triệu Văn.” Lê Ứng đáp.
Lúc này Trần Trình mới sực nhớ ra Triệu Văn có nói hắn phải đến Giang Đại đón bạn gái.
Trần Trình đặt mông xuống ghế sô-pha rộng lớn, quét mắt quan sát chỗ rượu trên bàn. Sau đó hắn vỗ vỗ vào lưng ghế sô-pha chắc nịch, nhịn không được mà bật cười: “Nếu tôi mà là Giang Dục, chắc chắn tôi sẽ hẹn hò với ông, chí ít thì cả nhà khỏi phải phấn đấu một trăm năm.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lê Ứng, vừa cười vừa nói: “Hơn nữa với gương mặt này của ông, dù có tự bẻ cong chính mình thì tôi cũng không thiệt thòi.”
Lê Ứng không đáp lại mấy câu bông đùa của hắn, chỉ nâng đồng hồ lên nhìn giờ.
Hẳn là mọi người cũng sắp đến nơi rồi.
Quả nhiên không lâu sau ai nấy đều lục tục có mặt, bọn Giang Dục và Triệu Văn phải đi xa nhất nên tới hơi muộn.
Khi ba người đặt chân vào phòng riêng, đúng lúc Trần Trình đang gân giọng lên hát, Triệu Văn không nhịn được mà trêu đùa mấy câu.
Trong lúc mọi người chào hỏi đơn giản, Triệu Văn thấy anh bạn cùng phòng của mình là người đầu tiên bật dậy khỏi sô-pha, bước đến chào đón bọn họ, dù rằng xưa nay nam thần này vẫn luôn rất lạnh lùng.
Khóe môi đối phương cong lên thành một nụ cười nhẹ. Dường như ngay từ khoảnh khắc bọn họ đặt chân vào phòng, gương mặt anh đã vui đến mức nở hoa.
Thế là Triệu Văn liếc Giang Dục bên cạnh, không khỏi trêu chọc Lê Ứng đang bước đến: “Ai không biết chắc còn tưởng vợ ông đến đấy, ông mà cứ như này, đến tôi còn phải nghi ngờ tính hướng của ông.”
Nghe thế, Giang Dục vô thức nhìn về phía Lê Ứng. Người kia cũng đang dõi theo cậu, khóe môi anh cong lên rất khẽ, dường như cũng không hoảng sợ vì câu nói của Triệu Văn.
Giang Dục quan sát một lúc, thấy vẻ mặt anh vẫn dửng dưng, quả thật không bị ảnh hưởng, cậu không khỏi nhướng mày với anh, như thể đang hỏi “anh cứ nhìn em làm gì?”.
Bấy giờ hai người đã hết sức ăn ý, Lê Ứng đọc ra ánh mắt của cậu gần như ngay lập tức, anh khẽ cong môi: “Không được nhìn à?”
Lúc này Triệu Văn đang trò chuyện với bạn gái cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người. Hắn quét mắt qua lại trên người họ, đột nhiên nở một nụ cười đầy thâm thúy: “Nói không phải khen, nhìn lại thì ngoài tính cách ra, hai người bọn ông đúng là xứng đôi thật. Đã hay tán tỉnh nhau thì chớ, đằng này còn mặc đồ đôi nữa.”
Nghe hắn nói vậy, trong lúc hai chính chủ còn chưa kịp phản ứng, bạn gái Triệu Văn lại là người đầu tiên phì cười.
Triệu Văn buông mắt nhìn bạn gái, cũng cười theo: “Em cười cái gì? Có gì buồn cười đâu, trông giống đồ đôi thật mà. Tại hai người không biết đấy thôi, trước giờ Lê Ứng chưa bao giờ mặc quần áo màu xám kiểu này.”
“Sao lại thế?” Lần này Giang Dục là người lên tiếng hỏi.
Triệu Văn nói: “Còn sao trăng gì nữa, bởi vì màu xám nhìn bẩn bẩn chứ sao.”
Lần này đến lượt Giang Dục bật cười, đợi Triệu Văn và bạn gái đi vào trong, cậu vừa dợm bước vừa ghé vào tai Lê Ứng: “Sao anh còn kì thị màu sắc nữa vậy? Màu xám trông rất đẹp mà.”
Nói xong, cậu lại quở một câu: “Gu thẩm mỹ tệ y như Giang Mộng vậy.”
Lê Ứng buông mắt, ngắm nhìn trang phục trên người cậu. Vẫn là phong cách thường thấy của Giang Dục, cậu đang mặc một cây tối màu. Anh phát hiện ra tủ đồ thường ngày của Giang Dục thiên về những gam màu tối. Rõ ràng gương mặt cậu xinh đẹp và rạng rỡ nhường này, dù có mặc màu sáng thì trông vẫn sẽ rất đẹp.
“Ừ, em mặc đẹp lắm.” Lê Ứng nói, “Em mặc màu gì cũng đẹp cả.”
“Anh có biết tại sao em thích quần áo màu xám và màu đen như này không?” Giang Dục hỏi.
Ban đầu Lê Ứng cứ ngỡ cậu thích mấy màu này, nhưng nếu cậu đã đặt ra câu hỏi như vậy, anh cũng đoán ra được nguyên nhân đại khái.
Có điều Lê Ứng vẫn phối hợp hỏi: “Tại sao vậy?”
“Vì không dễ bị dơ đó.” Giang Dục đắc ý đáp.
Quả nhiên là thế. Lê Ứng không khỏi nở nụ cười, đây đúng là phong cách của Giang Dục, nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi.
Trong lúc hai người nói chuyện, Trần Trình đã hát xong một bài. Vừa dứt câu hắn đã vọt đến trước mặt hai người, lập tức nhướng mày với Lê Ứng đầy mờ ám, sau đó hắn mới quay sang cười với Giang Dục, tự giới thiệu: “Hello Giang Dục, anh là Trần Trình, lần trước bọn mình có gặp nhau ở buổi họp lớp cấp ba của Lê Ứng rồi đó.”
“Hello,” Giang Dục cũng lịch sự cười đáp, “Em có nhớ ạ.”
Nói xong, cậu lại đánh giá Trần Trình vài lần, không khỏi liếc nhanh sang Lê Ứng. Cậu nghĩ bụng, không biết đây có phải người mà anh thầm thương trộm nhớ mấy năm nay không?
Suy cho cùng, từ những gì cậu quan sát ở lần họp lớp kia, chỉ có anh ta là người thân thiết với Lê Ứng nhất.
Ba người bước vào trong phòng. Nhân lúc Giang Dục không để ý, Trần Trình kéo tay áo Lê Ứng, gọi anh ra một góc rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao tôi có cảm giác Giang Dục nhìn tôi với ánh mắt là lạ?”
Lê Ứng thoáng khựng lại, bất giác đưa mắt nhìn về phía Giang Dục. Người kia vừa cởi xong áo khoác, đúng lúc quay đầu nhìn về phía họ, rất nhanh sau đó cậu lặng lẽ dời mắt đi, như thể đang giả vờ không phát hiện.
Lê Ứng không đáp, Trần Trình lại nói thêm vài câu, sau đó hai người đi về phía sô-pha, Lê Ứng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang Dục.
Lúc này Tần Dương đã rót rượu cho Giang Dục, đến khi Lê Ứng bước đến chỗ ngồi, y đã uống xong nửa ly với cậu.
Mời rượu là việc làm yêu thích của Tần Dương, lần trước chính y là người đã chuốc say Giang Dục.
Lê Ứng thấy vậy bèn đưa tay ngăn lại, Giang Dục nghiêng đầu nhìn anh với vẻ dò hỏi, lại thấy Lê Ứng tự ý lấy đi chén rượu trên tay cậu, dùng một hơi uống cạn nửa ly còn lại.
Sau đó anh mấp máy bờ môi ướt át, đưa chai đồ uống trên bàn cho cậu: “Đừng nghe cậu ấy, uống ít thôi em.”
Giang Dục chững lại trong giây lát, cậu nhận lấy đồ uống rồi “à” một tiếng, thoạt nhìn có vẻ không vui lắm.
Lê Ứng nhìn cậu một lúc rồi dời ánh nhìn đi, anh khẽ cụp mắt, dường như đang suy tư gì đó.
Lúc này một giọng hát nữ nhẹ nhàng vang lên trong phòng, Lê Ứng vuốt ve chén rượu trong tay, lát sau chợt nghiêng đầu nhìn Giang Dục: “Em ăn cơm chưa?”
“Ừm.” Giang Dục lười biếng gật đầu, vẫn dán mắt vào câu hát trên màn hình. “Ăn rồi.”
Trông cậu có vẻ mệt mỏi, dường như cũng không muốn trò chuyện lâu. Hai người tán gẫu câu được câu chăng một lúc, Lê Ứng bèn không quấy rầy cậu nữa.
Trong lúc đó Trần Trình có đến rủ họ chơi xúc xắc, hắn định mượn trò chơi để làm vài chuyện mập mờ, tiện thể quan sát Giang Dục giúp Lê Ứng. Dù sao ở hoàn cảnh này, chơi trò chơi là cách dễ nhất để khơi ra mấy chuyện mờ ám.
Ngặt nỗi Giang Dục không biết chơi xúc xắc, cậu cũng không thích mấy trò này nên không nhập bọn. Cậu không chơi thì đương nhiên Lê Ứng cũng không chơi, anh tùy ý uống vài ly với mọi người rồi đến bên Giang Dục.
Thấy anh ngồi xuống cạnh mình, Giang Dục bèn ngẩng đầu: “Sao anh không chơi?”
“Anh cũng không biết chơi.” Lê Ứng nói.
Dừng lại một chút, anh hỏi: “Có phải em không thích chỗ này không? Ồn quá à?”
“Hửm?” Giang Dục khẽ chớp mắt, có vẻ như còn chưa kịp phản ứng, “Không đâu, em rất thích.”
Lê Ứng im lặng vài giây, anh ngước mắt nhìn cậu, bỗng cười nói: “Anh tưởng em thấy chán nên mới có vẻ không vui.”
Lần này Giang Dục sững ra, sau đó cậu lắc đầu đáp: “Không đâu, không phải chán, cơ mà em hát không hay, chỉ có thể ngồi nghe người khác hát thôi.”
Dứt lời, cậu tiện tay cầm một viên cà chua bi trên bàn rồi bỏ vào miệng. Ăn xong, dường như cảm thấy rất thú vị, cậu lại lấy thêm một trái, thảy lên nhẹ nhàng rồi ngửa đầu dùng miệng đón.
Đến khi cà chua vững vàng lọt vào miệng, cậu lập tức cắn lấy, sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Ứng, nhướng mày đầy đắc ý với anh.
Rõ ràng trông thì rất lạnh lùng, nhưng thật ra cậu lại rất dễ hài lòng vì những niềm vui nhỏ nhặt như vậy.
Giang Dục lại thảy thêm vài viên, Lê Ứng chẳng ngại phiền mà cứ ngồi ngắm cậu đùa nghịch như trẻ con.
Nhác thấy ánh mắt chăm chú của anh, động tác trên tay Giang Dục bỗng khựng lại. Cậu lia mắt nhìn qua, sau đó đưa trái cà chua mình định cho vào miệng về phía anh: “Ăn không?”
Lê Ứng thả ánh nhìn xuống rồi dừng lại vài giây, Giang Dục thấy thế bèn vươn tay, đưa cà chua đến bên môi anh.
Lê Ứng khẽ cúi đầu, cắn lấy viên cà chua trên tay cậu, bờ môi dịu dàng khẽ lướt qua đầu ngón tay lành lạnh của Giang Dục.
–
Khi rượu đã quá ba tuần, Trần Trình rủ Lê Ứng ra ban công hút thuốc.
Hai người đứng trước tay vịn, Trần Trình nghiêng người vắt hai tay lên lan can, đoạn quay đầu liếc nhìn Lê Ứng: “Tôi phát hiện ra Giang Dục không niềm nở với tôi lắm.”
Nghe vậy, Lê Ứng nhả ra một ngụm khói, giải thích: “Không đâu, tính em ấy thế đấy.”
Trần Trình nhoẻn miệng cười, hắn ghé mắt nhìn Lê Ứng một lúc, chợt bật cười đầy thâm thúy: “Với ai cậu ấy cũng không nóng không lạnh, nhưng với ông thì nói nhiều phết nhỉ.”
Dường như câu nói của hắn có ý khác, Lê Ứng nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang.
Thấy thế, Trần Trình bèn xoay người, đưa lưng về phía tay vịn. Ánh mắt hắn xuyên qua cửa kính ban công, nhìn thẳng vào bên trong.
“Người anh em, nói thật nhé, ban đầu tôi chỉ định đến hóng hớt thôi, ông cũng biết rồi đấy. Nhưng đột nhiên tôi lại phát hiện ra một chuyện rất thú vị, ông có muốn nghe không?”