Sao bình thường tôi ngủ một mình chẳng thấy ai có hảo tâm đánh thức, ấy vậy mà vừa mới dẫn giai về nhà một cái các người đã phát hiện là sao??
Đi gọi một đứa nhóc cũng phải kéo đến ba người..
“Thì ra âm thanh kì lạ con nghe thấy tối qua là do..” Ngọc Nhi trầm ngâm, sau đó như nghĩ ra cái gì, hốt hoảng che miệng “Bố, tuyệt đối không phải anh chị đã làm chuyện đó đâu!! Chắc chắn là do con nghe nhầm, đó tuyệt đối không phải tiếng rên rỉ!!”
Mẹ trẻ.. Đang thanh minh giúp tôi cơ đấy!! Thanh minh kiểu úp tội lên đầu thế này chị không cần đâu nhé!
E hèm.. Mà này, hôm qua chúng tôi lớn tiếng lắm sao??
Đấy. Lại phân tâm rồi!! Tịnh Nhi, mày đang không mặc cái gì đấy!!!!
Trung Kiên tiến nhanh đến cửa chính, mỉm cười tiêu chuẩn rồi đem cánh cửa khép lại. Nhanh chóng đi đến bên tủ lấy giúp tôi một bộ đồ rồi dùng tư thái Hắc quản gia giúp tôi mặc đồ chớp nhoáng như bão tố!
“Anh sẽ chịu trách nhiệm!” Trung Kiên hôn nhẹ lên trán tôi, ngọt ngào nói. Tự dưng trong lòng nở hoa, cảm giác có người để dựa vào, có người giúp mình gánh vác thật sự quá tuyệt!! “Vào nhà tấm chuẩn bị đi, anh xuống nói chuyện với bác!”
“Được rồi..”
Lúc tôi ôm cặp xuống nhà dưới, mọi người đã ngồi an vị trên bàn ăn. Vẫn những chỗ ngồi thường niên đó, có khác thì chỉ khác là hôm nay Tuấn Anh không có nhà. Chậc, nếu anh trai thân yêu mà ở nhà và biết rằng em gái mình bị người ta ăn tại gia, không hiểu Tuấn Anh sẽ có thái độ kiểu gì nhỉ?
Gào khóc ăn vạ đòi Trung Kiên bồi thường hay là nhào lên đấm cho Trung Kiên vài cú?? Haha~ Tưởng tượng cảnh đó đã thấy vui rồi! Có nên nói cho Tuấn Anh biết chuyện này không ta??
Bọn họ đang tĩnh lặng dùng bữa, thấy tôi xuống lập tức dừng lại, ánh mắt ai nấy đều dừng trên người tôi. Trung Kiên dịu dàng, bố hờ và mẹ kế thì dò xét.. Riêng nữ chính, đôi mắt đẹp sâu như không đáy, đủ các loại xúc cảm hiện diện và tranh đấu làm tôi không tài nào đoán ra được.
Trung Kiên thương thuyết cũng tài ghê ta.. Khi nãy lúc cửa mở, tôi nhớ không nhầm thái độ của bố hờ vô cùng tệ, kiểu như hận không thể nhào đến chém đứa con gái lăng loàn là tôi đây thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn vậy..
“Lại đây Tịnh Nhi!” Trung Kiên chăm sóc, dịu dàng kéo ghế cho tôi, còn cẩn thận cắt nhỏ đồ ăn cho tôi, trải khăn ăn giúp tôi.. Những hành động nhỏ nhưng làm người ta xúc động vô cùng.
Sao hả nữ chính?
Muốn lườm cứ lườm đi!!
Cho em ghen tị chết luôn, đảm bảo với kiểu tính cách bá đạo, lạnh lùng, tự kỉ.. của bạn nam chính Tuấn Đạt, không bao giờ bạn ấy có mấy hành động này với Ngọc Nhi. Haha.. Tự dưng thấy có cảm giác thành tựu dạt dào.
“Ngồi xuống!” Bố hờ hắng giọng nói nghiêm túc. Bên cạnh mẹ kế và Ngọc Nhi đều căng thẳng chờ đợi người chủ gia đình nói gì đó mang tính chất trừng phạt tôi đây “Tịnh Nhi, con biết con làm sai cái gì không?”
“Bố à.. Đều là do con! “ Không đợi tôi trả lời, Trung Kiên đã tự nhiên lến tiếng. Dù đó là cắt ngang lời người khác nhưng giọng nói trầm ổn lại làm người ta có cảm giác thoải mái “Tịnh Nhi không có lỗi gì cả! Muốn trách hãy trách con đi!”
Nhưng mà.. CMN!! Có cần nhanh thế không hả?? Anh đã gọi ông ta bằng cái danh xưng gì kia????
Tốc độ của bạn sánh ngang tầm tên lửa rồi!!
“Không thể nói vậy được!” Bố hờ hơi ngẩn ra, đỏ mặt hắng giọng nhìn Trung Kiên một cái “Chuyện này kiểu gì nó cũng có lỗi! Không lớn cũng nhỏ, nhất định phải trách!! Nếu không đồn ra ngoài, người ta lại nói ta không biết dạy con!!”
“Con làm sai sao lại trách bố mẹ..” Anh ta ngây ngô hỏi lại “.. Vậy chẳng phải người ta cũng sẽ nói bố mẹ con không biết dạy con sao??”
“Cái này..” Bố hờ có vẻ ngại đụng chạm đến mấy mối quan hệ xã hội, nể mặt bố mẹ Trung Kiên nên bất đắc dĩ thở dài “Được rồi...Con đã nói là do con, còn muốn chịu trách nhiệm.. Hôm nay ta sẽ gọi điện hẹn nói chuyện với bố mẹ con bên nhà!”
“Được ạ!!!” Trung Kiên hào hứng, vui vẻ lén nắm lấy tay tôi dưới gầm bàn.
Nụ cười ấy cũng thật rạng rỡ.. Nhưng sao trong lòng tôi vẫn có cảm giác không yên???
.
.
.
Trung Kiên ăn xong dặn dò tôi một chút rồi ra ngoài đi về nhà lấy xe trước. Đợi tôi ăn xong đi ra là vừa tầm anh ta quay lại, chúng tôi sẽ cùng đến trường như bình thường.
Anh ta vừa đi, câu chuyện trong nhà ăn tự dưng được đẩy lại chủ đề Hot sáng nay: chính là tôi và Trung Kiên dám cả gan ăn trái cấm trước tuổi pháp luật quy định!
Nói vậy chứ.. Chụy đây cũng đã hai mươi mấy cái xuân xanh rồi.. Mặc dù quan hệ trước hôn nhân cũng không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi bị coi là đứa trẻ không có giáo dục chứ!?
“Chị.. Lẽ nào chị và anh thật sự làm.. chuyện kia?” Ngọc Nhi ngây thơ tròn mắt hỏi “Thật đáng sợ, lớp em mới vừa học sinh học tới bài đó xong!!”
Học sinh học nữa cơ đấy..
Chuyện này không phải trong nhà cô em có một chuyên gia và chính cô em cũng chẳng hề kém cạnh, thực hành từ năm 10 tuổi hay sao? Giả ngây thơ, buồn nôn!
“Con đừng hỏi linh tinh!” Mẹ Ngọc Nhi liếc mắt thấy bố hờ chẳng hề vui vẻ, liền ngăn con gái mình lại “Chút nữa dì sẽ mua thuốc tránh thai cho con!! Hôm qua hai đứa chắc không sử dụng đồ bảo hộ?”
“...” Còn có thời gian nghĩ cái bảo hộ đó mới tài.. Mẹ nó! Chưa điên cuồng lao vào nhau đã là may rồi đấy!
“Hừ, một chút kiến thức cũng không có!” Bố hờ đặt dao nĩa xuống bàn, mạnh đến nỗi làm ly nước cam của tôi run lên bần bật “Mới tý tuổi đầu đã quyến rũ đàn ông! Cũng may gặp được Trung Kiên là đứa tốt, nếu không mày ra đường mà ở đi là vừa!”“Mình à.. Con chỉ là tò mò thôi mà.. mình đừng nói nặng lời như vậy!” Dì bao dung nhìn qua tôi, ánh mắt dịu dàng ẩn giấu hàng ngàn lưỡi dao sắc bén “Nó cũng đã 15 tuổi rồi, đâu còn bé bỏng gì nữa..”
“Vậy lớn rồi sao không biết dùng cái đầu mà nghĩ??” Quái quỷ, cái bà dì này không nói thì thôi, cứ lần nào nói là lại hại ông bố hờ của chúng ta tức điên đập bàn đập ghế chan chát “Xem đi, cả ngày rong chơi! Quyến rũ đàn ông không nói, khi bố mẹ dạy bảo còn dám trưng ra cái thái độ kiêu ngạo này??? Mày đúng là không khác gì mẹ mày! Từ tính nết đến khuôn mặt!!”
“Tính nết và khuôn mặt của mẹ con có gì xấu?” Tôi nhếch môi đặt nĩa xuống, thật sự muốn xem thử lúc ông ta thấy Ngọc Nhi ở dưới thân N tên nam chính nam phụ mà rên rỉ ông ta sẽ có cái biểu cảm gì ~ Hừ, đáng tiếc lúc này hào quang nữ chính qúa mạnh mẽ, người làm bố như ông ta cũng mờ mắt luôn rồi! “Bố đùa hoài, quyến rũ đàn ông là nghề của dì chứ đâu phải của con!”
“Chị nói gì hả??” Ngọc Nhi đứng dậy, loạng choạng lui ghế về phía sau, sốc đến nỗi suýt ngã “Chị nói ai??”
“Mày đừng có mất dạy!!”
“Tịnh Nhi, dì không ngờ con lại dám nói thế...”
“Có gì không đúng sao ạ?” Tôi mỉm cười đẩy ghế ra, cầm cặp muốn đi “Chỉ là chuyện quá khứ thôi mà, đâu cần thi nhau nhai đi nhai lại như thế!”
“Mày đứng lại!” Bố hờ tức giận, ném một chiếc đĩa về phía tôi. Chiếc đĩa sứ đắt tiền lập tức rơi xuống thảm trải sàn, vỡ nát làm nghìn mảnh “Ai dạy mày ăn nói như vậy?? Đã dám làm chuyện xấu hổ, khi bị người ta dạy dỗ lại không dám nhận?”
“Ai nói tôi không dám nhận?” Tôi hừ mũi “Đúng là tôi và Trung Kiên có làm đấy! Vậy thì sao? Còn hơn khối kẻ lên giường với cả trăm người đàn ông nhưng vẫn nghĩ rằng mình trong sạch lắm, lương thiện lắm!!”
“Chị quá đáng vừa thôi!!” Ngọc Nhi khóc nức nở, ngã vào vòng tay mẹ kế. Đồng dạng với đứa con tốt nghiệp chuyên ngành biểu diễn của mình, bà mẹ cũng khóc đến thương tâm.
Cmn, bà đây mệt!
Đách muốn chơi với mấy người nữa!
“Chị đúng là đồ không biết xấu hổ!! Làm chuyện dơ bẩn còn dám đổ cho người khác!!”
Phì!
Chuyện dơ bẩn đó có hôm nào cô không làm không?
Nữ chính tiểu thuyết H còn dám chửi người! Đúng là đồ điên!!
“Mày đúng là nỗi ô nhục của nhà này!” Bố hờ thấy tôi như vậy, sững sờ một lúc rồi quay ra an ủi vợ con của mình “Nuôi dạy mày bao năm đúng là tốn cơm tốn gạo!”
“A.. Đùa gì vậy?” Tôi hất tóc, vênh mặt kiêu ngạo “Ông nuôi tôi? Tự vấn lương tâm xem ông nuôi tôi như thế nào? Ông dạy tôi được bao nhiêu thứ? Hay mẹ tôi mất ông liền ra ngoài tìm gái??”
“Mày..”
“Cái này gọi là.. Cha nào con nấy.. Bố thân yêu nhỉ!!”
“Cút!! Cút ngay khỏi cái nhà này!!! Nhà họ Vi không có đứa con gái nào bất hiếu như mày!!! CÚTTTTTTT!!!!”
.
.
.
Con đường sáng sớm thưa vắng làm cho chiếc ô tô màu đen lịch lãm đỗ bên cạnh đường cực kì nổi bật. Người làm A nào đó vừa đi mua đồ về, nhìn thấy nó im lìm nằm đó không nhịn được nuốt nước bọt. Phải rồi, đàn ông có kẻ nào không mê xe hơi chứ hả? Có kẻ nào không mê quyền lực chứ hả?? Và đời này, càng không có kẻ nào không cần tiền!!
Đúng rồi, chỉ cần có nó.. Sợ gì không có tiền!!!
“Xin chào!”
“A..” Đang vui vẻ nghĩ đến phương pháp kiếm tiền của mình, người làm A giật nảy mình khi thấy một người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Người này anh khí mười phần, chất vương giả thấm vào máu thịt, dù bị đời chèn ép cũng không tài nào giảm bớt được. Khuôn mặt nửa thanh tú, nửa cương nghị cực kì mê hoặc, làm chính đàn ông như anh ta còn thấy yêu thích không thể rời mắt.
“Cậu.. Cậu Trung Kiên!!!!”
“Tôi đây!” Trung Kiên nhếch môi, nụ cười xảo quyệt như ác quỷ.
Tại sao anh ta lại tìm mình? Lẽ nào anh ta đã biết?? Không thể!! Chuyện này chỉ có mình mình làm, tại sao lại lộ ra được???
Tâm trí người làm A lộn xộn, bị đôi mắt sắc bén kia nhìn đến lạnh gáy, muốn chạy trốn!!
“Cậu tìm tôi có chuyện gì sao??”
“Đưa nó cho tôi!!” Ngữ khí ôn hòa, nhưng lạnh lẽo cực độ.
“Nó là cái gì?” Người làm A hoảng hốt lui lại “Tôi không biết! Không hề biết!!!”
“Tôi không đến để hỏi anh!” Trung Kiên nhướn mày “Tôi đang ra lệnh cho anh!!”
“...”
“Cuộn băng anh quay lén đêm qua.. Mau đưa ra, nếu không...”