Tắm xong mới phát hiện ra một sự thật ngu dốt hết sức!
Tôi vào đây mà không đem quần áo!!!
Bây giờ thì hay rồi, đi ra không được, đi vào chẳng xong!! Ngoài kia có bạn Trung Kiên say thuốc tá lả, ở trong này mặc đồ tắm cũng chỉ có nước đóng băng đến chết rét!
“Anh về phòng đi!!” Tôi thấp giọng nghe ngóng, bên ngoài không có động tĩnh gì hết.. Lén lút quấn khăn tắm ngang người, hơi nóng trong cơ thể có giảm chút chút, mặc dù nó vẫn làm tôi run rẩy chân tay, nhưng ít ra cũng không hại tôi thiếu minh mẫn như khi nãy nữa.
Chút nữa sẽ bảo Trung Kiên thử cách này, thôi vậy, vì tương lai không bị bạn Ngọc Nhi đá ra khỏi nhà, tôi vẫn là nên cẩn trọng..
“Này.. Trung Kiên??”
Hé cửa, cũng không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa. Trung Kiên trở về phòng rồi? Hay anh ta chịu không nổi nữa và đi tìm cách giải quyết bên ngoài??
Phải rồi! Còn có cách này mà nhỉ..
Anh ta mà dám ra ngoài tìm gái xem, chị đây cũng đi tìm MB cho coi!!!! Đáng chết!!!
Mà này, sao tự dưng trong phòng tối om vậy ta? Ai dám tắt đèn chính và bật đèn ngủ vậy hả?? Chả lẽ bạn Trung Kiên tốt bụng trước lúc rời đi còn giúp tôi tắt đèn?
Không suy nghĩ quá nhiều, cái lạnh thôi thúc tôi chạy nhanh ra ngoài đóng sập cửa phòng, khóa chốt cẩn thận, sau đó nhào đến tủ quần áo kiếm cho mình một bộ váy ngủ thoải mái. Tôi phải lên giường ngay!! Quấn mình trong chăn nhẫn nhịn một giấc, đảm bảo đến mai sẽ hết thuốc liền!!!
“Em.. Đang quyến rũ tôi đấy à??”
“Á á á á...” Má ơi đừng có xuất hiện đột ngột thế được không hả?? Anh ta còn ở đây, giữa cái lúc tôi vừa mới lột sạch sẽ và chuẩn bị trùm lên người cái váy ngủ bằng lụa xệch xi hết sức này?? “Sao anh lại ở đây? Anh nằm trên giường tôi làm gì hả??”
“Tịnh Nhi.. “Trung Kiên sải bước, chỉ vài giây đã áp sát tôi. Cổ áo sơ mi đã bị bung vài chiếc cúc, bộ ngực trần màu cổ đồng của anh ta hiển lộ ngoài không khí, cực kì mê hoặc.
Thứ thuốc chết tiệt tưởng đã có thể trấn áp lập tức nhộn nhạo nổi dậy trong máu tôi. Cơ thể nữ phụ mẫn cảm cực kì, toàn thân như bị sức hút của Trung Kiên lôi kéo, muốn trầm luân. Tôi si mê, ngốc nghếch ngắm nhìn anh ta, để mặc anh ta tiến đến chỗ mình, đưa tay giữ chặt lấy hai tay tôi, ép sát vào cánh tủ.
Bộ váy ngủ còn chưa kịp mặc rớt thê thảm xuống sàn lạnh giá.
Cảm giác mình hệt như con gà ngốc nghếch, tự vặt sạch lông đưa đến miệng cầu người ta nấu vậy...
“Chúng ta.. Có được không?” Trung Kiên cúi đầu đặt từng nụ hôn khắp mặt và cổ tôi. Giọng nói mềm nhẹ có vài phần rên rỉ dụ hoặc vô cùng. Bàn tay lớn nóng rực của anh ta vẫn không hề ngơi nghỉ, một bên giữ lấy hai tay tôi, một bên chạm nhẹ lên eo, sau đó di chuyển khắp tấm lưng trần trụi.
Xúc cảm kì quái đến từ sự vuốt ve nửa dịu dàng nửa thô bạo. Toàn thân tôi như bị một thứ sóng triều vô hình đánh vào, gào thét đòi hỏi nhiều hơn nữa. Thân thể như con rắn không xương, cứ thế.. càng dựa càng sát bộ ngực trần của Trung Kiên.
Từng chút một, tâm trí bị đánh gãy bởi nhục dục..
Anh ta xoay người ôm trọn lấy thân thể của tôi, điên cuồng hôn môi, vừa hôn vừa di chuyển chẳng mấy chốc cả hai đã nằm trên chiếc giường rộng lớn êm ái.
Trung Kiên đưa ta xoa nhẹ mặt tôi, đôi mắt hoa đào phủ một tầng hơi nước nhu hòa cực độ. Áo sơ mi rộng mở để lại trước mặt tôi cảnh xuân vô hạn, hơi nóng vừa bị nước lạnh làm tan chảy đột ngột ập đến, toàn thân ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Tôi muốn buông thả..
Chỉ lần này thôi có được không??
“Nói đi..” Trung Kiên đưa ngón tay cái, nhẫn nhịn mà xoa nhẹ môi tôi. Thân thể không một mảnh vải bị anh ta ôm trọn làm tôi nảy sinh những cảm xúc trái ngược, vừa ngượng ngùng vừa mong đợi “Em.. Cho phép..”
“...”
“Tịnh Nhi..”
“Được..”
Chưa kịp nói hết câu, bàn tay lớn của anh ta đã hành động theo bản năng vốn có. Trung Kiên cúi đầu đưa đôi môi tinh tế của anh ta tới, từng chút từng chút xâm lược trong khoang miệng của tôi. Tay cũng không hề ngơi nghỉ, chậm rãi thiêu đốt từng tấc da thịt.. Oằn mình chống chịu từng cơn cảm xúc xa lạ ập đến như sóng triều, thân thể mẫn cảm đưa đẩy theo nhịp tay của người đàn ông phía trên.
“Sẽ đau.” Trung Kiên chậm rãi đưa tay đến vùng cấm địa, ngón tay thon dài thanh mảnh khẽ lướt qua vùng rừng rậm, chạm đến nơi xinh đẹp chưa có ai thấy qua “Rất đau đó!”
“Ưm...” Mẹ nó! Đến nước này anh còn dọa tôi rất đau! Rốt cuộc anh có muốn làm tới bến hay không? Chả lẽ anh thích tôi đạp anh một phát bay xuống đất sau đó chúng ta lại coi như không có chuyện gì??
Hừ.. Nếu tôi thật sự dừng lại, e rằng anh cũng khó chịu nổi. Xem đi.. Trán đều đầy mồ hôi rồi, nhịn cũng vất vả lắm chứ chẳng đùa.
“Tịnh Nhi, nếu đau quá nhớ nói với anh..” Trung Kiên di chuyển nhẹ nhàng, cắn răng nhẫn nhịn từng bước tiến đến. Thật chậm rãi..
“Anh.. sẽ dừng lại?” Tôi mơ hồ cảm nhận được hơi nóng hừng hực phía cổng vào, hai mắt mơ màng và thân thể vẫn còn nguyên cảm xúc do màn dạo đầu của Trung Kiên đem lại.
“Tất nhiên là không!”
Vậy thì còn nói làm cái mọe gì???
Ra vẻ hoài!!!
Không đợi tôi kiến nghị xong,vật to lớn kia đã từng chút một xâm chiếm thân thể. Cảm giác trong người như có thứ gì đó bị xé toạc, sự đau đớn truyền đi làm tôi râm ran, không nhịn nổi mà hét lớn một tiếng.Chẳng hiểu sao nước mắt ứa ra như suối.. Thật ra, cái màng mỏng manh đó bị rách dưới tác dụng của thuốc cũng không đau đến nỗi phát khóc. Thậm chí khi anh ta vừa đi vào hết, thủy triều lại tiếp tục dâng, hơn nữa còn có xu hướng mãnh liệt nữa là đằng khác.. Thế nhưng, tôi vẫn cứ khóc mà chẳng hiểu lý do.
Nạn nhân Trung Kiên sau khi trúng dược vẫn phải cố thanh tỉnh N lần thấy phản ứng khoa trương của tôi, tiếp tục nhẫn nhịn, giữ nguyên vật đó của mình ở trong tôi không dám di chuyển, từng chút từng chút hôn nhẹ lên khắp mặt tôi..
“Không sao.. Có anh ở đây..”
Trung Kiên bắt đầu đưa đẩy, ban đầu chỉ là những luận động nhẹ nhàng, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.. Tôi ôm lấy anh ta, những ngón tay vô thức bám chặt vào tấm lưng trần khỏe mạnh..
Chòng chành như thể đang bay và đôi cánh của tôi chính là người đó...
.
.
.
Sáng hôm sau tôi thức dậy vì bị bàn tay của ai đó sờ cho tỉnh!
Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt, xuân phong phơi phới của ai đó phong to hết cỡ trước mắt. Tôi chống tay xuống giường, chột dạ lùi lại hai bước. Trung Kiên thấy phản ứng của tôi như vậy vui vẻ mà đến gần, bám dính như cao da chó!
“Tránh ra!!” Tôi quát.. Không, phải nói là tôi thều thào mới đúng! Mẹ ơi, sao họng đau thế này?? Trời ơi là trời.. không phải do đêm qua quá độ, hò hét đến mức mất tiếng luôn đấy chứ!??
Tôi hốt hoảng lật chăn xem thân thể, sợ nhất giống như trong mấy tiểu thuyết sắc miêu tả. Sau khi xxoo, thân thể phụ nữ lúc nào cũng lấm chấm dấu vết xanh tím, rồi dấu hôn lưu lại mãi 7 7 49 ngày mới chịu tan đi..
Mị còn phải đến lớp đó!
Bọn họ mà thấy mấy cái dấu đó chả lẽ mị lại giải thích đó là do muỗi đốt?? Một con muỗi vô cùng to!!
“Ai nha~” Trung Kiên ôm lấy eo tôi, nhỏ giọng nức nở “Đã ăn người ta sạch sẽ, giờ muốn bỏ rơi người ta sao??”
“Anh..” Tôi nghẹn họng, ăn anh ta!! Là tôi ăn anh ta cơ đấy!! Trung Kiên ơi là Trung Kiên, sao tôi có thể quên mất bản chất mặt dày của anh nhỉ??
“Sao? Bỏ rơi anh không dễ đâu nhé!” Anh ta nhoài người lên kéo tôi vào lại trong tấm chăn dày, chỉ bằng một cú xoay người đã đè tôi xuống dưới.
Ối giời!!
Sao tôi còn chưa mặc đồ??
Hôm qua trong lúc mơ màng tôi nhớ là anh ta đã ôm tôi vào phòng tắm làm vệ sinh rồi cơ mà?? Lẽ nào tên biến thái này để mặc tôi trần như nhộng đi ngủ??
Bảo sao mà bị đau họng..
Mà này.. Hình như có cái gì đó sai sai.. Sao tự dưng giữa hai chân tôi lại cảm thấy có gì đó ấm ấm cứng cứng cọ vào vậy??
“Hôm qua anh hành hạ em mấy tiếng..” Tôi giả bộ mệt mỏi. Thú thật, thể chất của thân thể này rất tốt, hơn nữa Tịnh Nhi còn là con lai nên về mặt đó khá mạnh mẽ. Một đêm cuồng nhiệt qua đi, tôi chỉ thấy có chút mệt mỏi, ngoài ra không hề đau đớn hay đến mức không xuống được giường như mấy nữ chính nữ phụ tiểu thuyết!
Hay là.. Do khả năng của bạn Kiên chưa tới ta?!
Thôi, mị đùa đấy.. Mấy tiếng là đủ để thích đến chết rồi!
“Anh không hành hạ!” Trung Kiên cắn nhẹ vào môi tôi, mẹ, lại mùi bạc hà là thế nào?? Anh dậy từ bao giờ?? Đã lén đi ăn sing gum rồi!? “Anh là phục vụ em đó nha~”
“Được rồi!” Tôi xoay người chống cự, còn chưa đánh răng hôn hít gì! Mất vệ sinh chết!! “Em muốn dậy,hôm nay em phải đi học!!”
“Tịnh Nhi..”
“Cái đồ vô lương tâm này, anh có thôi ngay không hả!?”
“Anh cũng không biết làm thế nào.. “ Trung Kiên ủy khuất “.. Hình như thuốc vẫn còn tác dụng!!”
Tác cái đầu anh!! Đừng có chém gió nữa đi!!!
*CẠCH!!!
Chúng tôi đang đại chiến trên chiếc giường lớn, cánh cửa đột ngột bật mở không báo trước. Trung Kiên vội vã quấn chặt chăn xung quanh người tôi, chỉ để lộ mỗi cái đầu nhỏ. Anh ta nhanh tay với lấy quần âu, thành thục mặc vào. Chỉ sau một giây đã trở lại làm thanh niên thế hệ mới anh khí ngời ngời.
Êu, skill này điêu luyện gớm! Bao giờ tác giả mới buff cho mị có thể mặc đồ sau 1 giây ta!?
Không! Giờ không phải lúc thắc mắc cái đó!!!
Hôm qua tôi đã đóng cửa cài then rồi đấy, kẻ nào.. là kẻ nào dám tự tiện mở cửa phòng tôi đi vào như vậy????
“A.. Hai người..” Ngọc Nhi đứng ngoài cửa, phía sau là bố hờ và mẹ kế đang sững sờ không thốt lên lời. Cuối cùng vẫn là nữ chính thanh tỉnh, dùng giọng nói không thể tin nổi mà thốt lên “Tại sao anh Kiên lại ở đây???”