Lúc Lục Chi Khiêm rời đi, bước chân vẫn chưa ổn định được.
Trần Minh Chí cũng không quá để ý tới Lục Chi Khiêm, ngược lại bắt tay với Cố Nguyên thêm lần nữa, thân thiết nói sau này cô có bất cứ vấn đề nào đều có thể gọi điện hỏi hoặc hỏi thẳng người đại diện tạm thời công ty sắp cho cô.
Đợi đến khi Trần Minh Chí đi rồi, Cố Nguyên xuống thang máy, vừa vặn gặp được mỹ nữ tóc xoăn vừa rồi.
Cố Nguyên nhớ Trần Minh Chí giới thiệu, biết đây là diễn viên đóng vai Ninh Vũ trong "Cung điện huyền bí", Ninh Vũ là một phi tử bị hắc hóa sau khi cung đấu thất bại, phân cảnh tương đối nặng, sau này sẽ có nhiều cảnh đóng chung với cô.
Cố Nguyên lập tức mỉm cười chào hỏi.
Lâm Lộ cũng lễ phép gật đầu, nhưng thái độ nhàn nhạt không nhiệt tình, xem ra là không có ý định cùng cô phát triển quan hệ rồi.
Cố Nguyên thấy cô ấy như vậy, cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không nói lời nào, làm ra vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng.
Đợi đến khi thang máy đến tầng một, Cố Nguyên bước ra, lúc này Lâm Lộ mới thấp giọng hỏi người quản lý bên cạnh: "Rốt cuộc cô ấy có lai lịch gì, hỏi thăm chưa? Sao Trần tổng lại coi trọng cô ấy như vậy?"
Quản lý lắc đầu: "Không biết, đột nhiên nhảy ra trở thành nữ diễn viên chính luôn, thái độ Trần tổng nhìn thấy cô ấy giống như nhìn thấy mẹ vậy, chắc có người phía sau chống lưng."
Lâm Lộ: "Ha ha, tôi hiểu mà, cái gọi là thử vai chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi, thật ra là tìm lý do để nhảy dù vào chứ gì?"
Quản lý: "Gần như vậy, nếu không thì quá vô lý rồi."
Lâm Lộ im lặng một lát, trong mắt nổi lên bi thương, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Kệ đi, trong giới này là như vậy, tôi đã sớm hiểu rõ rồi."
-----------------------------------------------------------------
Tối nay đã hẹn trước ba mẹ con cùng ăn cơm chúc mừng, sau khi ra khỏi Tinh Ảnh, Cố Nguyên đi bộ qua vài tòa nhà, thấy Nhiếp Ngộ đang ngồi trong xe chờ cô.
"Thế nào rồi?" Nhiếp Ngộ tắt wechat, lái xe, thuận miệng hỏi Cố Nguyên.
"Coi như thuận lợi!"
Cố Nguyên nhớ tới mấy chuyện hôm nay gặp phải, cô nhìn thoáng qua con trai nhà mình, cuối cũng quyết định xem nhẹ Lục Chi Khiêm, báo hỉ không báo ưu: "Không ngờ mẹ lại gặp được Lạc Quân Thiên đấy, chính là nam chính của "Cung điện huyền bí", cậu ấy không hề có tính ngôi sao, trái lại còn nho nhã ôn hòa, là một người rất tốt."
"Vậy ư?"
Nhiếp Ngộ đáp một tiếng, sau đó thản nhiên hỏi: "Tốt tới vậy sao?"
"Đúng thế."
Cố Nguyên nhịn không được muốn nói cho con trai nghe Lạc Quân Thiên tốt thế nào: "Mà mẹ cũng thật ngốc thật, lúc đó nghe được tên của Lạc Quân Thiên cũng không kịp phản ứng, không ý thức được đây chính là đại ảnh đế. Cậu ấy nói muốn xin số điện thoại của mẹ, muốn kết bạn wechat với mẹ nữa, đây quả thực giống như nằm mơ vậy. Cậy ấy vừa nhìn thấy mẹ đã đối xử với mẹ cực kì tốt, thiếu chút nữa mẹ còn hoài nghi cậu ấy cũng là con trai của mẹ đấy, nhưng rõ ràng đây chính là Lạc Quân Thiên nha!"
Cô đương nhiên không dám tưởng tượng, Lạc Quân Thiên ngàn vạn fan có thể là con trai của mình, đây là mơ mộng hão huyền, không dám nghĩ tới!
Nhiếp Ngộ đạp phanh, trực tiếp dừng xe ở ven đường.
Cố Nguyên kinh ngạc nhìn qua: "Làm sao vậy?"
Phía trước không bị kẹt xe mà?
Nhiếp Ngộ nhìn vẻ mặt thưởng thức của Cố Nguyên: "Mẹ, bây giờ mẹ sắp phải vào đoàn làm phim rồi, tương lai sẽ trở nên nổi tiếng."
Cố Nguyên gật đầu: "Đúng vậy."
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới việc dừng xe bên đường?
Nhiếp Ngộ: "Mẹ, bây giờ mẹ còn trẻ, chỉ mới 20 tuổi thôi, sự nghiệp diễn xuất của mẹ vừa mới bắt đầu, mẹ nên lấy sự nghiệp làm trọng, mẹ hiểu không?"
Cố Nguyên hơi giật mình: "Hiểu chứ."
Nhiếp Ngộ: "Mấy minh tinh trong giới giải trí ấy, bề ngoài nhìn vào thì đầy hào nhoáng, nhưng kỳ thật cuộc sống riêng tư vô cùng hỗn loạn, bây giờ mẹ nhìn thấy được cái tốt của cậu ta, nhưng cái tốt này là do cậu ta muốn mẹ thấy nên mẹ mới thấy vậy thôi."
Cố Nguyên: "Được rồi."
Nhiếp Ngộ: "Về cái người tên Lạc Quân Thiên mà mẹ nói, trong tay con có không ít tư liệu đen của cậu ta, mẹ chờ một chút, con gửi cho mẹ xem——"
Không có tài liệu đen, ông đây cũng có thể tạo ra cho bằng được!
Cố Nguyên vội vàng ngăn cản: "Đừng, không cần!"
Nhiếp Ngộ tỏ vẻ buồn bã: "Mẹ, mẹ không tin con sao?"
Cố Nguyên hoàn toàn bất đắc dĩ: "Con trai, mẹ tin con, nhưng mẹ không muốn nhìn thấy mấy thứ đó, hãy để mẹ giữ lại một hồi ức đẹp đi."
Nhiếp Ngộ: "Vậy cũng được, nhưng mẹ phải nhớ rõ, tránh xa mấy sao nam ra, tập trung vào sự nghiệp."
Cố Nguyên: "Ừm, biết rồi."
Xe một lần nữa khởi động, Nhiếp Ngộ thầm lộ ra một nụ cười xấu xa.
Ha ha ha ha, cái gì Lạc Quân Thiên kia, dám quyến rũ mẹ anh đúng không?
Mơ đẹp lắm!
-------------------------------------------------------------------------------
Cố Nguyên rất thích đầu bếp Michelin nhà con trai Kỳ Sâm, tuy Nhiếp Ngộ cũng đào về nhà được một đầu bếp Michelin, nhưng không biết tại sao, Cố Nguyên luôn cảm thấy đồ ăn do đầu bếp ở nhà Kỳ Sâm nấu càng hợp khẩu vị của cô hơn, phải chăng là bởi lần đầu tiên cô được ăn đồ ăn ngon là do người này làm?
Hiện tại Cố Nguyên đang ngồi ở bàn ăn, hài lòng nhìn hai đứa con trai mình.
Hai mươi ba tuổi, đẹp trai phóng khoáng như nhau, tùy tiện ném một đứa ra ngoài cũng đủ mê chết một đám phụ nữ, bây giờ cả hai lại đang cung kính hiếu thuận ngồi bên cạnh cô, một đứa bưng trà đưa nước, một đứa ân cần hỏi han.
Ngay phía sau hai người là Gia Cát quản gia và Tư Mã quản gia, quần áo của hai người tương tự nhau, trên mặt cũng mang theo nụ cười tương tự nhau, cung kính đứng đó.
Nghĩ đến sự nghiệp của mình sắp bắt đầu, Cố Nguyên càng thêm thỏa mãn.
Cái gọi là hạnh phúc nhân sinh chắc cũng chỉ thế này thôi!
Cố Nguyên lộ ra nụ cười vui mừng: "Kỳ Sâm, Nhiếp Ngộ, nhìn hai đứa yên bình ngồi ăn chung một bữa cơm làm mẹ vui quá, mẹ tin tưởng chỉ cần có thời gian, hai đứa nhất định sẽ mài giũa ra được tình anh em thắm thiết!"
Nhiếp Ngộ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quý Kỳ Sâm bên cạnh: "Mẹ, nếu Quý Kỳ Sâm cũng là con của mẹ, vậy con chỉ có thể thừa nhận người anh em này thôi, nhưng con cũng đã nói với mẹ rồi, trong hai người, con chắc chắn là anh cậu ta."
Quý Kỳ Sâm vừa nghe lời này, liếc nhìn Nhiếp Ngộ: "Cậu? Cậu chắc là cậu đủ điều kiện làm anh trai của tôi chứ?"
Nhiếp Ngộ nghe vậy, buông nĩa trong tay xuống: "Tôi dựa vào cái gì mà không có tư cách làm anh?"
Quý Kỳ Sâm: "Dựa vào hành vi và chỉ số thông minh của cậu đó, bộ não của cậu phát triển muộn hơn tôi ít nhất ba năm, não như vậy rồi còn muốn làm anh trai à?"
Nhiếp Ngộ: "Quý Kỳ Sâm, cậu khinh người quá đáng rồi đấy? Chúng ta được sinh ra trong cùng một ngày mà, nếu không thì cho người điều tra, xem xem ai mới là người sinh ra trước?"
Quý Kỳ Sâm sửa lại: "Ai được bế ra khỏi lồng ấp trước."
Nhiếp Ngộ: "Rồi, để tôi hỏi."
Vì thế, Nhiếp Ngộ cơm cũng không thèm ăn, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện.
Ngón tay Quý Kỳ Sâm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chờ.....