Cánh tay Cố Nguyên được giải thoát, cô vội vàng lùi về phía sau, trốn bên cạnh người đàn ông đeo kính râm, hét lớn: "Anh ta ăn cướp, anh ta muốn ức hiếp tôi, cứu với!”
Lục Chi Khiêm vốn tưởng xung quanh không có ai, nào ngờ nửa đường lại đột nhiên xuất hiện một người, anh ta nghĩ tới hành động thất thố của mình ban nãy, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Nhưng ngay sau đó anh ta đã bình tĩnh lại. Đây là Tinh Ảnh, người xuất hiện ở đây chắc chắn là nhân viên của Tinh Ảnh.
Anh ta miễn cưỡng bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn qua. Người bên cạnh có thân hình cao lớn, áo khoác trắng phối với áo len màu đen ở bên trong, đeo kính râm, khí chất cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này Lục Chi Khiêm không thèm quan tâm đến hình tượng, nghiến răng nói: "Buông ra, cậu là ai? Bớt xen vào chuyện của người khác!”
Người đàn ông nhìn Cố Nguyên bên cạnh, thấy cô trốn bên cạnh, nhìn Lục Chi Khiêm với vẻ mặt phòng bị.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, nhìn sang Lục Chi Khiêm hoàn toàn không có chút phong độ trước mắt.
Anh khẽ nhấc bàn tay thon dài, tháo kính râm lớn trên mặt xuống.
Ánh mắt Cố Nguyên bỗng trợn to.
Cô chưa từng thấy người đàn ông nào tháo kính râm thôi mà cũng có thể tao nhã, thong dong như vậy, cô cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt nào tuấn mĩ đến thế!
Các đường nét trên khuôn mặt hài hòa, làn da trắng mịn, đôi mắt dịu dàng bao dung, cộng với cặp lông mày anh khí, nhã nhặn, tỏa ra mị lực khó cưỡng, khiến người ta kinh diễm, hít thở không thông!
Người đàn ông khẽ nở nụ cười, nhướng mày thản nhiên hỏi: "Thầy Lục, anh nói tôi xen vào chuyện của người khác?”
Trái tim Lục Chi Khiêm giật thót, vô thức lùi lại một bước.
Tuy tuổi tác khác biệt, phong cách cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng cả hai đều lăn lộn trong một giới, đều là nhân vật từng đạt được vô số giả thưởng danh giá. Thế như giữa Lục Chi Khiêm và Lạc Quân Thiên vẫn có chút khoảng cách.
Lục Chi Khiêm đã bốn mươi lăm tuổi, tuy anh ta vẫn cố duy trì sự quyến rũ và có lượng fan đông đảo. Nhưng nhân khí của minh tinh trẻ quá đáng sợ, mỗi lần đều khiến anh có cảm giác bản thân như mặt trời xế tà. Năm ngoái, trong một chương trình tạp kỹ, MC hỏi anh nhìn nhận thế nào về thế hệ diễn viên trẻ như Lạc Quân Thiên. Một câu hỏi nhỏ thôi đã gây ra một cuộc tranh luận lớn trên mạng,fan của hai bên cãi nhau ầm ĩ, mãi cũng không ngớt.
Đến nỗi mấy chuyện nhỏ nhặt khác, chẳng hạn như đại ngôn, show thời trang, hai người ít nhiều cũng có cọ xát nhỏ.
Nói chung đủ loại vấn đề xảy ra khiến Lục Chi Khiêm cực kỳ đề phòng cậu thanh niên trẻ này.
Lục Chi Khiêm không ngờ rằng khoảnh khắc hớ hênh nhất của mình lại bị Lạc Quân Thiên nhìn thấy,
Anh ta nhìn chằm chằm Lạc Quân Thiên, nheo mắt nói: "Cô ấy là bạn của tôi, hai chúng tôi đang có xích mích nhỏ, nhưng cũng chẳng có gì to tát. Vậy nên không liên quan đến cậu.”
Nghe vậy, Cố Nguyên vội vàng vạch trần: "Tôi không phải bạn của anh ta, chúng tôi không hề quen biết, anh ta nói tôi quấy rầy anh ta, tôi nói tôi không làm, thế là anh ta bắt đầu dùng bạo lực với tôi, mắng tôi, còn nắm lấy cánh tay tôi nữa!"
Lục Chi Khiêm hung dưc trừng mắt nhìn Cố Nguyên.
Cố Nguyên: "Chẳng lẽ tôi nói khôgn đúng à? Lục Chi Khiêm, tôi nói cho anh biết, tôi thật sự tới đây để ký hợp đồng, không hề nổi lên hứng thú đeo bám gì anh, đừng suốt ngày dát vàng lên mặt nữa!”
Lục Chi Khiêm cười khẩy, khinh thường nhìn Cố Nguyên: "Cố Nguyên, cô tưởng tôi sẽ tin chắc? Cô đúng là chẳng khác gì trước kia, cứng mồm cứng miệng! Cô lại đây, chúng ta nói chuyện riêng!”
Nói rồi, anh ta định kéo Cố Nguyên rời đi.
Thấy vậy, Lạc Quân Thiên giơ tay lên, dùng sức siết chặt cổ tay Lục Chí Thiên: "Thầy Lục, nơi này là Tinh Ảnh, xin chú ý hình tượng của anh!”
Bỗng nhiên bị kiềm chế, Lục Chi Khiêm nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Quân Thiên, khuôn mặt trẻ trung đẹp trai mà cả đời anh ta có nằm mơ cũng không có: "Chuyện của chúng tôi liên quan gì đến cậu? Đây là vấn đề cá nhân của tôi và cô ấy, cậu hiểu không?”
Lạc Quân Thiên khẽ nhíu mày, nhìn xuống Cố Nguyên bên cạnh.
Không biết tại sao, Cố Nguyên có ảo giác khi người đàn ông này nhìn cô, trong ánh mắt anh có một chút dịu dàng.
"Cô quen anh ta à?"
"Đương nhiên là không!"
Cố Nguyên mở to mắt nói dối, sau khi nói xong còn cười đắc ý với Lục Chi Khiêm.
Lạc Quân Thiên thu hết vẻ mặt của cô vào mắt, nhưng vẫn vờ như không thấy. Anh nghiêm túc nói với Lục Chi Khiêm: "Thầy Lục, anh nghe cô ấy nói rồi đấy, cô ấy không hề quen biết anh.”
Mặt Lục Chi Khiêm tái xanh: "Cô ấy không biết tôi? Cô ấy không biết tôi, chẳng lẽ biết cậu chắc? Lạc Quân Thiên, cậu không biết chúng tôi có quan hệ gì, cũng không biết cô ấy là ai, vậy nên đừng tọc mạch vào chuyện này nữa. Đây là Tinh Ảnh, gần đây cậu đang hợp tác với Tinh Ảnh đúng không? Nếu làm lớn chuyện này thì chẳng ai đẹp mặt đâu.”
Lục Chi Khiêm chịu quản lý của Tinh Ảnh, nhưng Lạc Quân Thiên thì không, anh có studio riêng. Chẳng qua dự án “Cung điện huyền bí” lần này là hợp tác giữa Lạc Quân Thiên và giải trí Tinh Ảnh, mà nếu đã là hợp tác thì nên nể mặt nhau, tới lúc làm chuyện thì ai cũng khó chịu.
Lạc Quân Thiên dịu dàng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ sắc lạnh: "Thầy Lục, rất xin lỗi nhưng không phải tôi xen vào chuyện của người khác. Cô ấy là người nhà của tôi, cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện nên bị người ta bắt nạt, đương nhiên tôi phải đứng ra bảo vệ rồi.”