"Là cô, sao ngươi lại ở đây?" Anh ta nhìn Cố Nguyên với vẻ mặt phòng bị.
"Đây là nhà của anh chắc? Tại sao tôi không thể ở đây?” Kẻ thù gặp nhau lập tức đỏ mắt, Cố Nguyên và Lục Chi Khiêm cũng không ngoại lệ.
Sắc mặt Lục Chi Khiêm bỗng trở nên khó coi, anh ta nhìn xung quanh, bởi vì phía trước có bảng quảng cáo của đoàn làm phim chặn lại nên anh ta không nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm bước ra khỏi thang máy, cho rằng xung quanh không có ai. Anh ta duỗi tay, dùng sức túm lặt lấy Cố Nguyên, muốn kéo cô sang một góc nói chuyện.
Cố Nguyên lập tức phản kháng: "Này, anh đang làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặc, anh định ăn cướp đấy hả?”
Lục Chi Khiêm cười chế giễu: "Cô tưởng tôi không biết cô tới đây làm gì chắc? Không phải cố tình muốn làm phiền tôi sao? Rốt cuộc cô xong chưa vậy? Cô muốn dây dưa với tôi khiến thanh danh của cô bị quét sạch thì cô mới vừa lòng à? Rốt cuộc phải sao mới chịu để tôi yên?”
Ngày hôm đó anh ta bị dọa sợ, sau đó tỉnh lại vẫn chìm trong trạng thái mê man, còn tưởng rằng mình đã gặp ma. Mãi đến mấy ngày trước, đột nhiên anh ta nghĩ đến điều gì đó, bèn phái người đi điều tra viện nghiên cứu năm đó, kết quả điều tra quả thực khiến người ta phải chấn động!
Bấy giờ anh ta mới biết Cố Nguyên không hề chết mà chỉ ngủ đông. Hơn nữa sau nhiều năm ngủ say, cô đã tỉnh lại một cách kỳ tích!
Lục Chi Khiêm nhìn Cố Nguyên trước mặt, người đã vượt qua hai mươi lăm năm, chạy đến trước mặt anh ta.
"Đúng vậy, năm đó là tôi chia tay cô, tôi lừa dối cô. Nhưng vậy thì thế nào? Mọi chuyện đều đã qua rồi, đã là chuyện của hai mươi năm trước. Bây giờ tôi công thành danh toại, là ngôi sao nổi tiếng, là ảnh đế hàng ngàn fan hâm mộ, cô nhất định phải dây dưa với tôi, phải hủy hoại tôi sao? Chẳng lẽ không thể bỏ qua chuyện quá khứ ư?”
Cố Nguyên nghe vậy, quả thật chỉ muốn sút bay anh ta: "... Con mắt nào của anh thấy tôi muốn quấy rầy anh?”
Lục Chi Khiêm khinh thường nói: "Đầu tiên cô cố ý xuất hiện trong khán phòng của học viện điện ảnh, bây giờ lại đến công ty tìm tôi, còn chưa đủ rõ ràng à?"
Cố Nguyên: "Sai, hoàn toàn sai! Tôi không biết anh ở đây, tôi tới có việc, chỉ tình cờ gặp phải anh mà thôi! Anh làm ơn đừng hiểu làm nhá, mặt của anh chưa lớn tới mức để tôi phải theo đuổi đâu. Thật ra từ sau khi tôi tỉnh lại, tôi đã hoàn toàn quên mất anh rồi. Nếu tôi vẫn chưa buông bỏ quá khứ thì anh đã sớm chết một trăm lần rồi, hiểu chưa hả?”
Nếu cô vẫn còn ghi hận trong lòng, anh ta có thể sống thoải mái như vậy được chắc?
Cô đã sớm bảo hai đứa con trai hiếu thuận nhà mình dạy cho anh biết thế nào là lễ độ rồi!
Đừng tưởng anh ta là đại ảnh đế mà lo sợ, hai hai trai nhà cô đều là tổng tài bá đạo đấy! Ai sợ ai chứ!
Đương nhiên Lục Chi Khiêm không tin, anh ta trầm mặt: "Có việc? Nơi này là Tinh Ảnh đấy!”
Cố Nguyên: "Tôi đến ký hợp đồng quay phim.”
Lục Chi Khiêm nghe vậy bèn cười nhạo: "Cô á? Ký với Tinh Ảnh? Dựa vào cái gì? Dựa vào kĩ năng diễn xuất trong quan tài của cô chắc?”
Cố Nguyên: "Tại sao không?"
Lục Chi Khiêm hít sâu một hơi, nheo mắt nhìn chằm chằm Cố Nguyên, hạ thấp giọng: "Nếu cô thật sự muốn quay phim, tôi có thể giúp cô liên hệ một vai phụ gì đó để cô đỡ thèm, cũng coi như cho cô một cơ hội. Nhưng cô phải hứa với tôi, sau này cô không được phép nhắc đến mối quan hệ giữa chúng ta, cũng không được phép dây dưa với tôi nữa, càng không được xuất hiện trong Giải trí Tinh Ảnh, hiểu không?”
Nghe xong những lời này, Cố Nguyên nhìn Lục Chi Khiêm trước mặt một cách khó hiểu. Ha, tên cuồng vọng tự cho mình là đúng!
Anh ta mặt dày cơ nào mà dám bắt cô không được xuất hiện ở Tinh Ảnh? Dựa vào việc cho cô hẳn một vai phụ á?
Cố Nguyên giễu cợt: "Mẹ nó Lục Chi Khiêm, vậy tôi cũng nói thẳng cho anh biết, anh cmn cút được bao xa thì cút đi! Anh tưởng anh là ai? Cho rằng bản thân là món ngon ai cũng thèm chắc? Anh tưởng anh vẫn còn là Lục Chi Khiêm trước kia sao? Anh già rồi, già đến nỗi sắp bước chân vào quan tài! Nhìn mặt anh nói của tôi chắc cũng có người tin đó, làm ơn đừng tự dát vàng lên mặt nữa, nhé?”
Lục Chi Khiêm nhìn Cố Nguyên trước mặt, cô bạn gái hai mươi lăm năm trước của anh ta.
Thật ra mấy chục năm qua, thỉnh thoảng anh ta cũng nhớ tới người bạn gái này. Tuy năm đó anh ta phản bội cô, nhưng dù sao người cũng đã chết, trong những đêm khuya tĩnh lặng, anh ta sẽ nhớ tới cô, cũng hy vọng cô còn sống để nhìn thấy hào quang hiện tại của mình.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, khi ngày đó đến, cô không hề chúc mừng cho những thành tựu anh ta đạt được, mà là mỉa mai châm chọc.
Cô vẫn còn trẻ, vẫn linh động và tràn đầy sức sống, vẫn là dáng vẻ của cô gái hai mươi tuổi, mở miệng châm chọc anh ta già rồi, có thể làm cha cô.
Trong lòng Lục Chi Khiêm bỗng nổi lên một cơn tức giận không tên, anh ta túm chặt tay cô, lạnh lùng nói: "Cô nghĩ cô là ai mà dám nói tôi như vậy?"
Cố Nguyên đột nhiên bị túm lấy, cánh tay truyền tới đau đơn, không khỏi thấp giọng kêu lên: "Anh điên rồi à? Anh là đại minh tinh đấy, mau buông tôi ra!”
Lông mày Lục Chi Khiêm dữ tợn: "Tôi cảnh cáo cô, cô..."
Nói được một nửa, đột nhiên một đôi tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay anh ta.
Lực tay kia rất mạnh, giống như gọng kìm khiến cánh tay anh ta đau nhói. Anh ta lập tức hoảng sợ, vội vàng buông Cố Nguyên ra.