Cái áo này ở đâu ra vậy??
Không phải của thương hiệu nổi tiếng nào cả, là một chiếc áo sơ mi bình thường, ngay cả thương hiệu cũng không có?
Camille nhìn thấy cái áo, cũng có chút không nói nên lời.
Tuy rằng chiếc áo sơ mi này nhìn chung thì chất lượng cũng coi như không tệ, nhưng Nhiếp Ngộ là ai chứ? Là thái tử gia của nhà họ Nhiếp đó, đương nhiên không có khả năng mặc loại hàng hóa không có thương hiệu này, chỉ có những thương hiệu hàng đầu, hoặc là hàng đặt may riêng mới phù hợp với thân phận của anh, nếu mặc mấy thứ này ra đường không phải là làm trò cười cho người ta à, ngoài kia không thiếu kẻ tinh mắt đâu!
Cô ấy đã phổ cập không ít kiến thức về thương hiệu cho Cố Nguyên, nhưng khổ nỗi Cố Nguyên mới dấn thân vào dòng nước lũ này, rất dễ bị lạc lối.....
Camille ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía cậu cả Nhiếp kim cương vương lão ngũ kia.
Cậu Nhiếp, mẹ anh mua cho anh áo sơ mi không thương hiệu kìa!
Nhiếp Ngộ cẩn thận đánh giá áo sơ mi trên tay, sờ sờ chất liệu, lại khoa tay múa chân ướm lên thân thể mình một phen, cuối cùng anh mạnh mẽ gật đầu, vẻ mặt rất thành khẩn cảm kích nói: "Cái áo này con mặc vừa y luôn, hơn nữa chất liệu hình như là cotton, vừa nhìn đã biết rất thoải mái, so với mấy cái sơ mi trước kia con mặc thì thoải mái hơn nhiều! Mẹ, sao mẹ lại mua được cái áo tuyệt vời như này chứ?”
Camille : ...
Sao cô ấy phải ở đây làm quả chanh tinh coi hai mẹ con nhà người ta tâng bốc lẫn nhau nhỉ?
Bất kể Cố Nguyên làm thế nào, đứa con trai này đều có thể tìm ra cho được chỗ tốt mà khen ngợi, không phải sao?
Cố Nguyên nghe Nhiếp Ngộ khen, tâm trạng rất vui vẻ: "Đương nhiên mẹ đã quan sát chiều cao cân nặng của con, sau đó lên mạng tra cách đo, nghiên cứu thật kĩ mới đặt hàng."
Nhiếp Ngộ vui mừng giơ ngón cái lên, thành khẩn nói: "Không hổ là mẹ mà, mua áo cũng mua được cái vừa người nhất. Nhân tiện, cho con hỏi cái áo này bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Camille nhìn cậu cả Nhiếp toàn thân trên dưới toàn hàng cao cấp, cả cọng tóc trên đầu cũng mang hơi thở quý tốc, lại nhìn cái áo không thời trang không nhãn hiệu kia, một câu cũng không nói ra nổi!
Là thứ gì dám cả gan che mắt cậu Nhiếp vậy, để anh mở to hai mắt nói ra những lời dối trá như vậy mà coi được à?
Gia Cát quản gia đứng một bên bắt đầu hoài nghi nhân sinh, ông nhìn cậu chủ nhà mình. Cậu chủ từ nhỏ làm việc gì cũng thích phô trương, nhưng cái áo sơ mi bình thường tới cả thương hiệu cũng không có kia đáng để khoe khoang tới vậy hả?
Đây còn là cậu chủ nhà ông đó chứ?
Trong ánh mắt không thể hiểu được của hai người, Nhiếp Ngộ bất ngờ quyết định tại chỗ: "Ngày mai con sẽ mặc cái áo này đi làm!"
Gia Cát quản gia & Camille: “...”
Trời ơi, mau tới cứu người đi, không thể chịu đựng được nữa rồi!
Cố Nguyên đột nhiên nghiêm túc nói: "Nhiếp Ngộ, không được, ngày mai con không nên đi làm."
Nhiếp Ngộ: "Tại sao?"
Cố Nguyên: "Mẹ vừa mới nói chuyện qua với ba con qua Wechat, mẹ cảm thấy triệu chứng phát bệnh của con trên đảo không giống như hạ đường huyết bình thường đâu, cho nên sau khi trao đổi với ba con, bọn mẹ nhất trí nhận định để con đi kiểm tra thân thể toàn diện."
Nhiếp Ngộ :"..."
Gia Cát quản gia: "Hạ đường huyết? Cậu chủ bị hạ đường huyết?"
Mỗi ngày cậu chủ đều tập thể dục, thích chơi golf, thích cưỡi ngựa, thân thể còn khỏe mạnh hơn người bình thường, làm sao mà đột nhiên bị hạ đường huyết? Không thể nào!!
Cố Nguyên: "Đúng vậy, lúc đi chơi trên đảo, bệnh hạ đường huyết lại tái phát."
Gia Cát quản gia nghi hoặc nhìn về phía Nhiếp Ngộ.
Nhiếp Ngộ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt trịnh trọng: "Không sai, mẹ tôi nói đúng, lúc tôi ở trên đảo, tật xấu cũ lại tái phát. May mắn có mẹ ở bên chăm sóc cả ngày lẫn đêm."
Gia Cát quản gia: ??
Ông thế mà lại không biết? Chẳng lẽ ông không xứng với chức quản gia này nữa sao?
Nhiếp Ngộ: "Như vậy đi, Gia Cát quản gia, chú hẹn bác sĩ đi, làm một lần kiểm tra sức khỏe đơn giản, kiểm tra tình trạng thân thể của tôi là được rồi."
Cố Nguyên lại không đồng ý: "Đơn giản? Không được, phải kiểm tra toàn diện, các chỉ số dữ liệu đều phải kiểm tra đủ, các loại siêu âm MRI B, CT đều phải làm một lần, xét nghiệm máu, chức năng gan, thận, huyết thường huyết sinh hóa huyết định hình, dấu hiệu khối u, nhiễm sắc thể gì đó cũng kiểm tra hết."
Nhiếp Ngộ nghe mà trợn mắt há mồm, mẹ nó không phải nói là ngủ hai mươi lăm năm sao, sao lại biết nhiều hạng mục kiểm tra như vậy?
Cố Nguyên đối mặt với ba đôi mắt nghi hoặc, đương nhiên nói: "Sau khi mẹ tỉnh lại, bác sĩ từng làm kiểm tra sức khỏe cho mẹ! Tất cả những điều này đều phải làm!"
Nhiếp Ngộ: "Mẹ, thật ra con không cần ——"
Cố Nguyên giơ tay lên, trong chuyện sức khỏe này, cô phải bày ra thế khí của mẹ già: "Không được, con phải làm, hơn nữa phải làm đầy đủ nhất."
Chuyện Cố Nguyên không muốn nói ra là, hai mươi lăm năm trước, cô đột nhiên bị bệnh nan y, triệu chứng ban đầu chính là té xỉu không lý do. Mặc dù các triệu chứng của cô không giống với Nhiếp Ngộ bây giờ, nhưng cô vẫn không kìm được lo lắng. Gen của loại bệnh nan y này liệu có bị di truyền tới các con trai của cô hay không?
Cho nên hôm nay cô nhất định phải buộc Nhiếp Ngộ đi kiểm tra toàn diện!!
Nhưng Nhiếp Ngộ không thể biết suy nghĩ của Cố Nguyên, anh bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, trong lòng than khổ không thôi.
Kiểm tra sức khỏe toàn diện, không biết phải lấy bao nhiêu ống máu, càng không nói tới chụp X quang, siêu âm phải giày vò thế nào!
Áo sơ mi mẹ mua còn ổn đấy, nhưng suy nghĩ của mẹ thật khủng khiếp!
Làm một đứa con trai hiếu thảo thật khó khăn mà!!
----------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau là thứ ba, Cố Nguyên cùng Camille kiểm tra hết tất cả quần áo vừa được đưa tới, Camille giúp Cố Nguyên chọn ra mấy bộ phối cho cô mặc bình thường, Cố Nguyên rất vui vẻ hưởng hứng, sau này cô chỉ cần dựa theo cách phối này mà mặc, đơn giản biết bao nhiêu!
Sáng sớm bận rộn xong, Cố Nguyên lại gọi điện thoại cho bác sĩ Trần của viện nghiên cứu, nhưng không ai nghe máy, xem ra tạm thời không liên lạc được rồi, cô đành phải đi hỏi Kỳ Sâm một chút, Kỳ Sâm nói là đã liên lạc với con trai của nhà khoa học kia, nhưng nghe nói cậu trai đang bế quan nghiên cứu một hạng mục, tạm thời không thể ra ngoài, chờ cậu ta ra sẽ lập tức liên lạc lại.
Đối với hai người còn lại, cần phải xác nhận thêm.
Cố Nguyên nghe xong, trong lòng có chút hưng phấn cùng chờ mong.
Ba đứa con trai của cô, ngoại trừ Nhiếp Ngộ ra, hai đứa kia đều đã tự tạo thành tựu cho bản thân, trong lòng Cố Nguyên ít nhiều cũng có chút vui mừng, kỳ thật con trai cô nghèo hay giàu đều được cả, chỉ cần lớn lên đàng hoàng, nhân phẩm tốt là được!
Vui vẻ ăn sáng xong, Cố Nguyên chia sẻ với Camille về con trai nhà khoa học thiên tài của mình, sau đó mới ngồi xe tới trường.
Đến cổng trường, Cố Nguyên lấy ra hai túi quà chuẩn bị tặng cho Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm, là hai viên đá lấy trong hộp đá Hoắc Tấn Sâm tặng lần trước. Cố Nguyên nghĩ mấy cục đá này tuy rằng không đáng giá gì, nhưng ít nhất nhìn đẹp mắt, bày trên bàn làm đồ trang trí cũng rất tốt.
Cố Nguyên chọn hai khối đá xinh đẹp nhất, đi về kí túc xá trước.
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm ăn cơm trưa xong, đang dựa vào tường tập thể dục, nhìn thấy Cố Nguyên trở về, đương nhiên rất vui vẻ.
Cố Nguyên đưa túi quà của mình ra: "Quà tặng cho hai cậu nè, cái này là cho Vũ Đình, cái này là cho Nguyệt Hàm!"