Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 63: Người tốt

Trước Sau

break

 

Con trai của cô đúng là đồ ngốc!

 

Một lát sau, quả nhiên một chiếc siêu xe dừng trước mặt Cố Nguyên. Cô vội vàng thu hồi ô, ngồi vào trong xe.

 

Nhiếp Ngộ: "Thế nào?”

 

Cố Nguyên: "Không biết nữa, bọn họ hỏi thì mẹ trả lời, bảo diễn thì mẹ diễn.”

 

Trời mưa kẹt xe, Nhiếp Ngộ phía trước lại tắc nghẽn, rất đẹp trai vuốt tóc: "Giám khảo hôm nay thế nào?”

 

Cố Nguyên: "Người tốt!”

 

Nhiếp Ngộ khinh bỉ liếc cô một cái.

 

Người tốt?

 

Bị người ta đâm sau lưng mà còn khen “người tốt”?

 

Nhiếp Ngộ không khỏi cảm khái, may mà mẹ có đứa con trai là anh đây bảo vệ, không thì chắc bà ấy cũng chẳng biết bản thân chết thế nào đâu!

 

Kiểu người như mẹ của anh, hai mươi năm trước rốt cuộc sống như thế nào?

 

Nhiếp Ngộ chợt cảm thấy trên vai gánh thì nặng mà đường thì xa, người mẹ này quả là không dễ mang theo!

 

......

 

Nhiếp Ngộ và Cố Nguyên về đến nhà, Gia Cát quản gia ra nghênh đón: "Cậu chủ, cậu Biên và cậu Trần đến tìm.”

 

Nhiếp Ngộ vừa nghe thấy hai cái tên này, lập tức nhớ tới chuyện bọn họ trào phúng Quý Kỳ Sâm có một bà mẹ trẻ lúc trước, sắc mặt trầm xuống.

 

Tuy Quý Kỳ Sâm là kẻ thù của anh hai mươi năm, nhưng anh và Quý Kỳ Sâm có cùng một mẹ, cười nhạo Quý Kỳ Sâm thì khác nào cười nhạo Nhiếp Ngộ anh đâu?

 

Cố Nguyên nhìn khuôn mặt đẹp trai của con trai biến đen, buồn bực: "Cậu Biên và cậu Trần là ai?”

 

Nhiếp Ngộ hừ một tiếng: "Hôm đó ở nhà hàng mẹ gặp rồi đó.”

 

Cố Nguyên bừng tỉnh, hóa ra là hai tên đồng lõa giúp Nhiếp Ngộ đánh con trai Kỳ Sâm của cô à?

 

Hai người này là bạn Nhiếp Ngộ chơi từ nhỏ đến lớn, đương nhiên quan hệ không chỉ thân thiết bình thường. Nhưng Nhiếp Ngộ nhớ tới giọng điệu bọn họ cười nhạo mẹ mình, trong lòng cực kì khó chịu, buồn bực nói: "Mẹ, bọn họ đều không phải người tốt, mẹ đừng để ý tới bọn họ nhé.”

 

Cố Nguyên đương nhiên đồng ý: "Con trai, đây cũng chính là điều mẹ muốn nói với con. Kết giao bạn bè phải chú trọng phẩm tính đạo đức, tục ngữ nói, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, con kết giao với loại bạn bè vừa nhìn đã biết không đứng đắn này, đương nhiên sẽ dễ học xấu. Sau này con tránh xa bọn họ một chút, dừng để bọn họ dạy hư.”

 

Nhiếp Ngộ ngẩng đầu nhìn mẹ mình, ánh mắt người mẹ trẻ trong suốt, trên khuôn mặt thiếu nữ tràn ngập sự ngây thơ. Nhưng một người mẹ như vậy lại đang siết chặt nắm đấm, nghiêm túc dạy dỗ anh. Đây là mong ước bao nhiêu năm qua của anh.

 

Hiếm khi hai mẹ con có chung nhận thức, Nhiếp Ngộ nhíu Mày, nghiêm túc nói: "Đúng, không thể kết bạn xấu!”

 

Sau khi đạt được sự đồng thuận, hai người bước vào phòng khách. Trần Thạc và Biên Cẩn Vân đang ngồi chơi game trên ghế sô pha, thấy Nhiếp Ngộ tiến vào bèn ngẩng đầu chào hỏi: "Anh Ngộ, sao bây giờ mới trở về, bọn em đợi anh rất lâu đó.”

 

Ba người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuy lần trước đánh nhau rất không vui, nhưng bây giờ gặp lại vẫn tỏ ra không có việc gì, ngủ một giấc tỉnh lại, mọi người vẫn là anh em tốt!

 

Nhưng sau tiếng chào hỏi này, Trần Thạc và Biên Cẩn Vân đồng thời im lặng.

 

Bọn họ nhìn thấy Cố Nguyên.

 

Đương nhiên bọn họ liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính là cô gái được Quý Kỳ Sâm dẫn đi ăn cơm lần trước, sau đó bị lôi lên hot search, kết quả Quý Kỳ Sâm trực tiếp nhận mẹ ruột luôn.

 

Đồng thời cũng là nguyên nhân khiến Nhiếp Ngộ ra đánh anh em không thương tiếc.

 

Hai người đều có chút không được tự nhiên, dù sao lúc ấy bọn họ còn nói xấu sau lưng người ta, không ngờ mới qua mấy ngày mà Nhiếp Ngộ đã dẫn cô gái nhỏ về nhà rồi.

 

Chuyện gì đây? Thật sự không thể hiểu nổi!

 

Đối diện với hai người bạn tốt, Nhiếp Ngộ rất thản nhiên, sau khi vào phòng còn hiếu thuận cất ô cho Cố Nguyên: "Mẹ lên lầu trước đi.”

 

Cố Nguyên gật đầu: "Hôm nay trời mưa, lát nữa con nhớ tắm nước nóng, như vậy mới không dễ bị cảm, biết chưa? Cũng đừng uống nước lạnh, uống nhiều nước nóng, tắm nước nóng! Tắm xong thì đi ngủ sớm, không được thức khuya.”

 

Nhiếp Ngộ hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn thuận theo nói: "Con biết rồi!”

 

Nhìn cảnh này, Trần Thạc và Biên Cẩn Vân thật sự là vừa xấu hổ vừa kính nể vừa thở dài.

 

Xấu hổ vì mấy ngày trước mình còn lôi con gái nhà người ta ra đùa giỡn, nào giờ bây giờ đã là bạn gái của anh Ngộ.

 

Kính nể vì anh Ngộ quá trâu bò, nói theo đuổi là theo đuổi ngay, mới mấy ngày ngắn ngủi đã ôm được người đẹp vào tay. Để xem lần này Quý Kỳ Sâm định làm thế nào, online gọi bố chắc? Ha ha ha.

 

Thở dài là vì anh Ngộ dường như đã biến thành một người khác. Trước mặt mấy cô bạn gái cũ, lúc nào anh Ngộ cũng vểnh mũi lên trời, cô nào cô này đều sốt sắng lấy lòng anh, lo lắng bị anh vứt bỏ. Nhưng vị này...

 

Thế mà anh Ngộ lại giúp cô cất ô, mà cất ô thì không nói làm gì. Rõ ràng mấy cái dưỡng sinh, bổ khỏe của mấy người trung niên, bình thường anh Ngộ đều không thèm quan tâm, vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời.

 

Chuyện này thực sự quá ...

 

Hai người hai mặt nhìn nhau, đều thấy được suy nghĩ trong mắt đối phương: Anh Ngộ gặp được tình yêu đích thực rồi!

 

Biên Cẩn Vân lập tức tha thứ cho việc Nhiếp Ngộ đánh mình lần trước. Tình yêu đích thực của người mà anh ấy còn lảm nhảm nói bậy, không phải tìm đánh chứ gì nữa?

 

Hai người không hẹn mà cùng tiến lên một bước, muốn chào hỏi Cố Nguyên.

 

Nhưng Nhiếp Ngộ lại tiến lên nhanh hơn bọn họ, dùng thân thể của mình bảo vệ Cố Nguyên: "Này, hai người các cậu làm gì vậy?”

 

Tư thế như gà mẹ bảo vệ gà con!

 

Biên Cẩn Vân cười: "Không có gì, bọn tớ chỉ muốn chào hỏi chị dâu thôi ấy mà!”

 

Trần Thạc liên tục gật đầu: "Không ngờ mấy ngày không gặp, chúng ta đã có chị dâu, ha ha ha, tốt quá, chúc mừng anh Ngộ!”

 

Nhưng Nhiếp Ngộ nghe vậy, trên mặt lại không có chút vui mừng nào, trái lại còn ngửa cằm, nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người anh em tốt ngày xưa: "Các cậu nói gì? Nhắc lại lần nữa.”

 

Trần Thạc kích động tiến lên, lúc này anh ấy xem như đã biết tình yêu đích thực là thế nào rồi. Đây chính là thứ có thể khiến một đại công tử phong lưu đào hoa chuyển tính làm người: "Không phải chị dâu đây sao? Chúc mừng anh Ngộ được như ý nguyện nhé!”

 

Đáp lại anh ấy là một tiếng gầm giận dữ: "Mồm miệng sạch sẽ chút, đây là mẹ tôi!"

break

Báo lỗi chương