Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 62: Bạn gái mới

Trước Sau

break

Cậu cả Nhiếp thích mặc đồ trắng, nhưng hôm nay anh mặc bộ thân âu phục màu xám bạc, ôm lấy dáng người thon dài cao ngất, tuấn tú, khí chất xuất chúng, tạo nên một cậu cả Nhiếp cao quý không thể với tới, ở trên cao liếc nhìn chúng sinh.

Anh khẽ nâng cằm, đôi mắt hẹp dài nheo lại, khí thế tỏa ra khiến mấy người ở đây hít thở không thông. Anh thản nhiên hỏi: "Sao vậy? Ai có ý kiến gì à?”

Những lời này lọt vào tai mấy người ở đây chẳng khác gì sét nổ cả.

Sắc mặt Hồ Duyệt Tĩnh trắng bệch trong nháy mắt, không dám tin nhìn Nhiếp Ngộ.

Cho nên, Cố Nguyên kia là bạn gái mới của Nhiếp Ngộ?

Trần Minh Chí cũng sợ ngây người: "Cậu Nhiếp, anh, anh——"

Không phải lúc trước vẫn luôn thích hotgirl mạng à? Sao đổi khẩu vị mà không báo trước một tiếng thế?

Ninh Tam Việt thì hoàn toàn ngơ ngác, diễn viên mới mà ông ấy nhìn trúng có quan hệ với cậu cả Nhiếp, vậy chốt lại là có dùng được hay không đây?

Ngón tay thon dài được Nhiếp Ngộ bảo dưỡng kĩ lưỡng nắm lấy sơ yếu lý lịch, nhẹ nhàng búng một cái, thản nhiên nói: "Người này.”

Giải quyết cực kì dứt khoát!

Cậu cả Nhiếp đã lên tiếng, không ai có thể nghi ngờ.

Từ đầu đến cuối, Hồ Duyệt Tĩnh không dám nói thêm một câu nào.

Cậu cả Nhiếp ở trong giới có địa vị gì, cô ta đương nhiên biết rõ. Chỉ cần cậu cả Nhiếp nói một câu, cho dù cô ta là nữ thần không tuổi hay nữ minh tinh tuyến đầu thì cũng chỉ là một hạt cát. Nhà tư bản đáng sợ thế nào, cô ta biết rõ hơn bất cứ ai.

Cô ta không dám phát ra một chút âm thanh.

Nhưng Nhiếp Ngộ nào chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, anh đảo mắt nhìn Hồ Duyệt Tĩnh, sau đó hơi nhíu mày.

Hồ Duyệt Tĩnh ngay cả thở cũng không thở nổi.

Một lát sau, Nhiếp Ngộ quay đầu hỏi Trần Minh Chí: "Vị này, là ai?”

Chỉ một câu đã khiến bầu không khí trong văn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng hô hấp.

Không có gì xấu hổ hơn chuyện một diễn viên bị hỏi mình là ai.

Có thể bôi đen, có thể hâm mộ, nhưng hỏi thẳng ra như vậy, quả thực là một đả kích không nhỏ!

Huống chi cô ta còn là Hồ Duyệt Tĩnh, là nữ thần không tuổi được bao người ca ngợi, là đại minh tinh chạm tới là bỏng tay, sao cậu Nhiếp có thể không nhận ra chứ?

Nhiếp Ngộ buông tay: "Thật sự xin lỗi, gần đây tôi chỉ chú ý đến thế hệ diễn viên trẻ nổi tiếng, người này thật sự không quen mắt lắm.”

Dáng vẻ của anh cực kì hối lỗi, cũng cực kì vô tội.

Trần Minh Chí vội vàng giải hòa: "Vị này là Hồ Duyệt Tĩnh, từng đống vai tiểu thư Anh Đào trong "Rượu đến nơi sâu thẳm của tình yêu" đó, ha ha ha. Cậu cả Nhiếp đúng là quý nhân hay quên!”

Nhiếp Ngộ nghe vậy bèn gật đầu, nở nụ cười: "Hóa ra là vậy, Tổng giám đốc Trần không nhắc thì tôi cũng quên mất, lúc bé tôi hay xem phim của cô lắm, không ngờ mới đó đã trôi qua nhiều năm vậy rồi. Dì Hồ, xin chào.”

Lời này vừa nói ra, khóe miệng Trần Minh Chí lập tức cứng đờ.

Cmn, cái hay thì không nói, chỉ biết nói cái dở, người ta mười tám tuổi, vĩnh viễn mười tám tuổi, là nữ thần không tuổi đó! Ngài nhắc đến chuyện hồi nhỏ làm gì? Nhắc đến bà dì nào cơ?

Trần Minh Chí bắt đầu hoài nghi, cậu cả Nhiếp chắc chắn là cố ý!

Cố ý báo thù cho bạn gái mới của anh?

Môi Hồ Duyệt Tĩnh khẽ nhúc nhích, cố gắng gượng cười, cười đến mức trên mặt đều cứng đờ, nhưng vẫn phải cố gắng mà cười.

Mãi một lúc lâu sau, Ninh Tam Việt và Hồ Duyệt Tĩnh ra khỏi văn phòng. Vừa đóng cửa lại, Ninh Tam Việt thấy thấy tay chân Hồ Duyệt Tĩnh mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Ninh Tam Việt nhìn Hồ Duyệt Tĩnh, cũng không có ý đồng tình, thở dài: "Chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, cần gì phải làm vậy?”

Ninh Tam Việt say mê sự nghiệp đạo diễn, trầm mê nghệ thuật, nhìn như không rành chuyện đối nhân xử thế, nhưng thật ra ông ấy hiểu rõ hơn bất cứ ai. Với những lời ban nãy của Hồ Duyệt Tĩnh, nếu đổi thành một người xui xẻo khác, tiền đồ tương lai chắc chắn sẽ bị hủy hoại!

Đúng là tự làm bậy thì không thể sống, đá trúng tấm sắt cũng đáng đời!

Hồ Duyệt Tĩnh không có thời gian để ý tới Ninh Tam Việt, hai tay cô ta đều đang run rẩy.

Cô ta nắm chặt điện thoại, vội vàng rời đi, lúc đi tới một góc mới hạ thấp giọng nói: "Người tôi muốn điều tra đã có tin tức gì chưa... Được rồi, nhanh lên... Tôi muốn nhận được kết quả càng sớm càng tốt!”

Mà Nhiếp Ngộ vừa rời khỏi văn phòng, cũng nhận được báo cáo của cấp dưới.

Khi nhìn thấy cái tên Hồ Duyệt Tĩnh, anh không nhịn được cười nhạo thành tiếng: "Trùng hợp ghê, lại là bà ta. Người này có thù hận gì với mẹ tôi vậy? Bắt nạt một cô gái nhỏ mà cũng làm được?”

Sau khi cười xong, anh cầm điện thoại lên, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sắc lạnh.

Bắt nạt mẹ tôi đúng không? Cho mấy người đi về nơi xa luôn!

......

Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm mất một lúc lâu mới bắt được xe. Bọn họ gọi Cố Nguyên cùng đi, Cố Nguyên uyển chuyển cảm ơn: "Vừa rồi tớ nhìn thấy một người bạn, muốn chờ cậu ấy một lát.”

Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm tự nhiên cho rằng Cố Nguyên đang đợi bạn tham gia casting: "Lỡ các cậu không bắt được xe thì sao? Tớ thấy mưa còn lâu mới tạnh đấy.”

Cố Nguyên cảm thấy dáng vẻ lo lắng của hai cô bạn cùng phòng này rất đáng yêu, cô không nhịn được cười nói: "Bạn tớ lái xe tới, đến lúc đó tớ bảo cậu ấy đưa tớ về.”

Lúc này hai người bạn cùng phòng mới yên tâm, lại dặn dò một hồi, cuối cùng Trần Vũ Đình còn nhỏ giọng nói: "Cậu cẩn thận nhé, tránh xa Hoắc Tư Giai một chút, tớ thấy bọn họ có vẻ tức giận lắm, coi chừng tìm cơ hội đánh cậu một trận đấy!”

Đánh hội đồng á?

Cố Nguyên hơi giật mình, nhưng vẫn vội vàng gật đầu: "Được, tớ biết rồi, tôi nhất định sẽ cẩn thận.”

Đợi đến khi hai người bạn cùng phòng rời đi, Cố Nguyên mới gửi wechat cho con trai nhà mình.

Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Con trai, con còn ở đây không?”

Cưỡi kiến đi xem biển: "Không, con đi từ lâu rồi."

Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "À, vậy mẹ tự đi taxi về.”

Cưỡi kiến đi xem biển: "Thời tiết thế này, mẹ bắt được xe không?”

Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Không biết, cứ thử thôi."

Cưỡi kiến đi xem biển: "Đừng chạy lung tung, đứng ở bậc thang đối diện tiệm cơm Tây chờ con.”

Cố Nguyên: "..."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc