Cố Nguyên thở dài: "Có cho một ít, nhưng chắc không đủ ở khách sạn đâu. Hết cách rồi, mẹ vẫn còn đi học, còn phải trả học phí nên phải tiết kiệm một chút.”
Nhiếp Ngộ tỏ vẻ khinh bỉ: "Quý Kỳ Sâm quá keo kiệt. Con cho mẹ một tấm thẻ đen, mẹ cứ quẹt thoải mái, không có giới hạn!”
Cố Nguyên: "Thật sao?”
Nhiếp Ngộ: "Con lừa mẹ làm gì?”
Anh là loại đàn ông keo kẹt kia sao? Chắc chắn hào phòng hơn Quý Kỳ Phong gấp trăm lần!
Đến khi cầm một tấm thẻ đen không giới hạn trên tay, Cố Nguyên lập tức nở một nụ cười thật tươi, nghiêng đầu đánh giá con trai: "Con trai đúng là hiếu thuận, mẹ rất cảm động.”
Nhiếp Ngộ phòng bị nhìn Cố Nguyên: "Tại sao mẹ lại cười như vậy?”
Cố Nguyên đắc ý cười, nhướng mày nói: "Thật ra con trai Nhiếp Ngộ vẫn rất tốt bụng, cũng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.”
Còn mấy chuyện quen bạn gái bừa bãi, đùa giỡn con gái nhà lành này kia, đây đều là vấn đề nhỏ, có thể từ từ sửa chữa.
Nhiếp Ngộ nhớ tới một màn vừa rồi, đột nhiên hiểu ra, lập tức mặt đen: "Mẹ cố ý giả bộ đáng thương!”
Cố Nguyên: "Dù sao con cũng đã đồng ý, thẻ đen cũng tặng cho mẹ rồi, tình cảm mẹ con chúng ta đã có một bước phát triển sâu sắc.”
Nói xong, cô lặng lẽ cất thẻ đen vào túi nhỏ của mình.
Nhiếp Ngộ: "!!”
Bẫy! Tất cả đều là bẫy rập cả!
Anh sẽ không bao giờ tin vào dáng vẻ đáng thương của người này nữa!
Cố Nguyên: "Nào con trai, ngồi xuống đây, hai mẹ con chúng ta nói tới chuyện bạn gái của con trước.”
Nhiếp Ngộ liếc xéo cô, vẻ mặt không tình nguyện: "Nói cái gì?”
Nhắc tới chính sự, Cố Nguyên lập tức nghiêm túc. Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Thật ra con đã hai mươi ba tuổi, mẹ không nên quản chuyện bạn gái của con. Nhưng mẹ nghe nói con đã thay mười chín bạn gái, anh cảm thấy chuyện này thích hợp sao? Con cứ tùy tiện thay bạn gái như vậy, lỡ sau này con tìm được tình yêu đích thực, đối phương lại không thể chấp nhận thì sao? Con nghĩ mình hành xử như vậy có công bằng với mọi người không? Hơn nữa bây giờ con quen bạn gái, nếu người ta cũng chơi bời như con thì không không nói, nhưng lỡ người ta thật lòng yêu con, con làm vậy khác gì hại đời con gái nhà người ta chứ? Đúng không?”
Nhiếp Ngộ chỉ thấy đầu mình phình lớn.
Chuyện này ba anh còn không quản, sao bà ấy cứ phải xía tay vào chứ?
Cố Nguyên lại nói: "Cả chuyện lần trước nữa, lúc đó mẹ không hề chọc tới con, thế mà con lại đùa giỡn mẹ, con cũng đùa giỡn mười chính cô bạn gái kia như vậy sao? Con cảm thấy mình làm vậy có đúng không?”
Cố Nguyên uống một ngụm nước cho nhuận cổ họng, tiếp tục nói: "Mẹ là mẹ con, con làm sai chuyện, mẹ có thể tha thứ cho con, nhưng người khác thì không chắc. Người ta sẽ ghi hận con, sẽ cảm thấy con không phải thứ tốt lành gì. Sau này con còn phải kế thừa sản nghiệp của ba con, đến lúc đó danh tiếng của con đã rơi xuống đáy vực rồi, con cảm thấy con đối xử với tương lai của bản thân như vậy có được không?”
Nhiếp Ngộ đau đầu muốn nứt ra. Bây giờ anh cực kì hối hận, rốt cuộc lúc ấy đầu anh bị đứt sợi gân nào mà đùa giỡn bà ấy cơ chứ?
Làm gì có chỗ nào là thiếu nữ ngây thơ trong sáng, không hiểu sự đời đâu? Sao khi đó anh không nhìn ra vậy nhỉ?
Cố Nguyên lại nói: "Về phần quan hệ giữa con và Kỳ Sâm, lẽ ra đây là tự do của hai đứa, con ghét hay thích thằng bé đều được, cho dù là mẹ cũng không có quyền yêu cầu con phải thích Quý Kỳ Sâm. Nhưng con ghét thì ghét, sao phải tùy tiện nhắm vào thằng bé như vậy? Con cố ý lan truyền hình ảnh của mẹ và Kỳ Sâm trên mạng, để cư dân mạng hiểu lầm, đến khi Kỳ Sâm đính chính tin đồn thì con lại châm biếm, đánh lừa cư dân mạng, khiến người ta hiểu lầm mối quan hệ giữa mẹ và Kỳ Sâm, con nghĩ xem con làm vậy có đúng không?”
Nhiếp Ngộ nghe thấy những lời này, anh gần như không muốn sống nữa.
Anh nghĩ đến những bài viết mà mình đăng trên Weibo, nghĩ đến hai chứ ‘ha ha’ kia, quả thực chỉ muốn cho mình một cái tát.
Lúc ấy anh cho rằng Quý Kỳ Sâm não hỏng nên mới bịa ra lời nói dối vô lý như vậy. Nhưng sự thật chứng minh, là anh hỏng não, là anh nói lung tung, là anh không rõ tình hình!
Cố Nguyên nhìn dáng vẻ đầy hổ thẹn của con trai, cũng có chút không đành lòng: "Hôm nay lớp giáo dục tư tưởng của chúng ta kết thúc ở đây, ngày mai tiếp tục.”
Ngày mai tiếp tục?
Nhiếp Ngộ suýt thì bị sặc nước miếng của chính mình.
Anh gian nan nhìn Cố Nguyên một cái: "Chúc ngủ ngon.”
Cố Nguyên lộ ra một nụ cười thật lớn: "Chúc ngủ ngon, con trai, nhớ ngẫm lại lời mẹ nói nha.”
Nhiếp Ngộ nghe vậy bèn quay đầu bỏ đi, quả thực là chạy trối chết.
Rõ ràng là khuôn mặt thiếu nữ, ánh mắt trong suốt ngây thơ, sao lời nói ra lại giống hệt chủ nhiệm giáo dục vậy hả? Trời ạ, đây là ma quỷ ma gì thế!
Mà Gia Cát quản gia đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này, kết hợp với những lời nghe được ban nãy, quả thực là hoài nghi nhân sinh.
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Tại sao luôn miệng gọi cậu chủ nhà mình là con trai?
Quan trọng lài tại sao cô có thể nói ra một đống đạo lý giáo dục cậu chủ nhà mình như vậy? Đã thế cậu chủ còn không hề tức giận?
Ông ấy quen thuộc với cậu chủ đến mức biết trên đầu anh có bao nhiêu sợi tóc.
Từ nhỏ cậu chủ đã phản nghịch, ngỗ ngược, vì thế bị ông chủ đánh không ít lần. Nhưng bị đánh thì bị đánh, chứ cậu chủ thành thật nghe lời thì tuyệt đối không có khả năng!
Đừng nói người ngoài, cho dù là ông chú nói một đống đạo lý này, cậu chủ cũng chỉ cười nhạt không nghe.
Thế mà bây giờ cậu chủ lại bị một cô gái trẻ tuổi không ngừng dạy dỗ suốt mấy chục phút, hơn nữa cậu chủ còn ngoan ngoãn ngồi nghe?
Đừng nhìn bề ngoài thiếu gia tỏ vẻ khinh thường chán ghét, nhưng thật ra... Ông ấy hiểu cậu chủ quá rồi!
Nếu anh thật sự phản cảm thì đã đuổi cô gái kia đi từ lâu rồi, hoặc tự mình bỏ đi, sao có thể hoặc thành thật ngồi đó nghe từ đầu đến cuối? Cho nên cậu chủ ngoài miệng nói không muốn không muốn, trong lòng lại rất mong chờ!
Vậy nên, rốt cuộc vị này là thần thánh phương nào mà có thể nắm cậu chủ trong lòng bàn tay như vậy?
Gia Cát quản gia cứng ngắc cầm điện thoại, hai tay run rẩy, kích động gửi tin nhắn cho ông chủ nhà mình.
Không được! Ông ấy phải báo cáo tin tức này với ông chủ!